• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 30 Cô gái nhờ giúp đỡ
Nguyên Tố Thể là một dạng thể phách dựa trên việc hấp thụ một loại khoáng thạch tự nhiên mà thành tên là Đá Ngũ Sắc.

Đá Ngũ Sắc không có năng lượng, tính chất thì cũng không cứng lại hơi giòn nên thường được làm khảm lên trang sức nhưng do không có Linh Khí và không có công năng đặc biệt gì nên dần chả còn ai quan tâm nữa.

Tuy nhiên Trần Võ Sâm biết chỉ sau hơn ba trăm năm thì Đá Ngũ Sắc sẽ trở thành Thần Vật mà đến cường giả đỉnh cao cũng vì nó mà liều sống, liều chết.

Thậm chí Đá Ngũ Sắc còn là viên gạch đầu tiên cho một thế hệ nhân loại mới ưu việt hơn.

Điều này cũng là vì hóa ra trong Đá Ngũ Sắc có năng lượng đặc biệt có thể cường hóa gien ! Tiến hóa thành một chủng người mà sau này được gọi là Người Ưu Việt.

Sau đó nó được đổi tên gọi là Đá Nữ Oa hay Đá Tạo Lập.

Nhưng Trần Võ Sâm biết Đá Ngũ Sắc lại không dễ kiếm như thế. Tuy nó chỉ là một thứ vô dụng trong mắt của tất cả mọi người nhưng càng vì thế nên chả ai muốn khai quật làm gì cho nặng người.

Chưa kể lúc viết Trần Võ Sâm cũng chưa tưởng sẽ có ngày xuyên vào truyện của chính mình nên không có lưu lại tọa độ các mỏ có Đá Ngũ Sắc nên bảo hắn đi kiếm thì hắn sẽ giơ tay xin hàng.

Cho nên giải pháp thực tế và hữu hiệu nhất cho Trần Võ Sâm hiện tại là hắn đi lòng vòng kiếm thôi. Tuy có thể Đá Ngũ Sắc không được bày bán rộng rãi nhưng nó cũng đẹp mắt a, biết đâu được trưng bày trên kệ ở một hàng nào đó thì sao ?

Trần Võ Sâm đi vào con phố sầm uất nơi những thương nhân nhỏ lẻ bày sạp bán đủ các loại từ những chiếc da thú cho đến những linh bảo cấp thấp, tiếng gọi hò kéo người mua huyên náo vang vọng từ khắp nơi.

Cùng lúc đó Trần Võ Sâm bị thu hút bởi một cửa tiệm, ở đó có một vị trung niên bực dọc và một cô khách hàng đang trưng bộ mặt sầu khổ.

"Ông Chủ ! Thiên Bảo Kiếm là Linh Bảo cấp 1 trung phẩm đó, ngài giúp cháu chứ 2 viên linh thạch cấp 1 thôi thì không đủ.”

“Cháu thực sự cần khoản tiền này để chữa bệnh cho em trai mình, xin chú . . .”

Cô gái đang muốn trình bày tiếp lý do nhưng Ông Chủ cửa tiệm dứt khoát quơ tay cắt ngang lời cô, hắn nói:

“Này cô bé, không đọc chữ ở đây hả ? Ba từ to lù lù ở đây Miễn Trả Giá đấy. Sao ? Có bán được không ? Không thì biến ! Lằng nhà, lằng nhằng. Cái đám lừa đảo các ngươi có một trò mà dùng hoài không chán hả ?”

Ông Chủ càng nói càng tức giận suýt thì muốn trực tiếp gọi bảo an khu vực gô cổ cô gái.

Tuy cuộc đối thoại giữa hai người khá gay gắt nhưng Trần Võ Sâm không quan tâm, hắn chỉ muốn tới tiệm này vì hắn thấy trên biển có ghi “thu mua đan dược cấp 1” nên hắn mới tới gần mà nghe được.

Trùng hợp Trần Võ Sâm lúc trước khi luyện tay chế ra không ít đan dược cấp 1 nên giờ hắn muốn bán trước chút ít.

Chứ để trên người chỉ có mấy trăm nghìn đi xe, ăn uống vặt vãnh thì đâu có được ?

“ Ông Chủ ! Hồi Huyết Đan, Hồi Khí Đan, Thực Thú Đan cấp 1 giá thu mua thế nào ? Cháu muốn bán số lượng lớn ạ."
— QUẢNG CÁO —

Trần Võ Sâm lịch sự lễ phép nói. Chững chạc hơn xa cái tuổi của hắn.

Lúc này Ông Chủ tiệm thấy khách hàng khác nên hắn cũng lười để ý cô gái kia quay sang tiếp Trần Võ Sâm, thái độ hiền hoà hơn gấp bội nhất là Trần Võ Sâm rất lẽ phép nên càng có thiện cảm.

Thêm một lần nữa nhấn mạnh cho câu nói: " Sự lễ phép luôn là điểm cộng cho những cuộc giao tiếp giữa người với người. Đặc biệt là người lớn."

Trầm Võ Sâm cũng không muốn làm mất thời gian lôi ra một số viên đan dược hắn hay dùng cũng là để bán. Thoáng chốc trên bàn đã có một viên đan màu xanh, một viên màu đỏ và một viên màu nâu. Tất cả đồng nhất một kích thước rất bé nhưng tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.

Ông Chủ là một thương nhân lão thành nên chỉ liếc mắt cũng biết là loại đan gì nên tiếng nói:

“Hồi Huyết Đan 2 triệu, Hồi Khí Đan 2 triệu 3, Thực Thú Đan 4 triệu. Cơ mà nhóc là Luyện Đan Sư hả ? Tuổi trẻ như vậy cũng thật hiếm ? Chắc không phải là đệ tử của một vị Luyện Đan Sư cấp một nào đó chứ ?” Ông Chủ báo giá nhanh gọn dứt khoát nhưng hắn thấy Trần Võ Sâm bán ra cả đan dược lưu thông trong quân đội thì không khỏi nghi ngờ hỏi thêm vài câu.

Tuy nhiên làm Ông Chủ thất vọng là Trần Võ Sâm chỉ im lặng không nói.

Biết động tới tư ẩn của người khác nên Ông Chủ cũng không truy tới cùng. Dù sao có là đan dược của quân đội cũng không phải không được lưu thông.

Một lúc sau Trần Võ Sâm ước lượng giá một lượt trong đầu hắn nói:

“Ở đây cháu có 3 cái bao tải, cái bao nhãn (Cám Tăng Trọng Cho Heo Cam Kết Không Có Chất Cấm) là một 100 viên Hồi Huyết Đan.”

Nói xong Trần Võ Sâm cũng lôi ra từ Nhẫn Trữ Vật một cái bao tải nhẹ nhàng đặt xuống đất trong sự sững sờ của Ông Chủ tiệm và cô gái nọ.

“Trời ạ ! Đan dược có thể bán như vậy ? Đây là bán đan hay bán cám ăn cho súc vật ?” Ông Chủ trong sự ngạc nhiên hắn nghĩ. Trong đầu hắn cũng đã chuẩn bị ngôn từ ép giá hoặc từ chối thu mua nếu đan dược không đạt chuẩn về dược hiệu. Hiển nhiên giờ hắn đã quên phắt đi cái châm ngôn bán hàng của hắn là "Miễn Trả Giá".

Nhưng cái biểu cảm đầy sự đề phòng của Ông Chủ tiệm sao qua mắt Trần Võ Sâm, hắn nói nhanh.

“Tất cả đan dược của cháu đều dùng lớp màng bảo quản thực phẩm đạt tiêu chuẩn FDA trong từng viên một nên dược liệu giữ nguyên nhé. Chưa kể đan dược phẩm cấp thấp nhất cũng là trung phẩm !”

Nghe Trần Võ Sâm như đa cấp một dạng mà trình bày sản phẩm của mình, Ông Chủ tiệm bán tín bán nghi.

Hắn lại không phải Shank và đây không phải chương trình Shank Tank cho nên hắn mới không muốn nghe Trần Võ Sâm ba hoa về sản phẩm của mình mà muốn tự mình kiểm nghiệm.

Ông Chủ tiệm cầm lấy một viên đan ngắm nghía, cẩn thận bóc ra soi xét một cách tỉ mỉ.

Một viên Hồi Huyết Đan được bọc kín không biết bao nhiêu lớp màng bọc thực phẩm làm nhìn không rõ bên trong.

Bóc một hồi mệt nghỉ thì mới ra nhưng quả nhiên tỉ mỉ quan sát thì đúng là cấp 1 Hồi Huyết Đan trung phẩm đan dược không sai từ màu sắc cho đến đan văn mờ nhạt. Khi nếm thử cái cảm giác Khí Huyết thông nhuận và tăng lên cũng rất rõ ràng như khẳng định đây đích thị là Hồi Huyết Đan trung phẩm hàng thật giá không thật.
— QUẢNG CÁO —

Nhưng Ông Chủ tiệm khi nhìn tới cả bao tải cả 100 viên cần hắn bóc từng viên một thì mí mắt giật giật liên hồi.

Tự nhiên hắn lại không muốn thu mua cho lắm.

Tuy nhiên Trần Võ Sâm ấy mà, làm người hắn không chắc mình giỏi gì nhưng mà để thu mua nhân tâm thì hắn đặc biệt quyết đoán và hào phóng. Cho nên hắn đã bỏ vào trong đám đan dược một chút kinh hỉ để đem bán hết đống đan dược rồi.

“Trong này có cả Hồi Huyết Đan thượng phẩm. Giá cháu vẫn bán ra như trung phẩm thôi, tuy nhiên không nhiều chỉ có vài viên.”

Trần Võ Sâm vội thả một mồi câu thơm ngon.

Quả nhiên là thương nhân, nghe thấy có lợi lớn Ông Chủ tiệm mặt thay đổi đến chóng mặt, niềm nở hơn rất nhiều.

“Thật không ? Nếu vậy ta thu mua hết.”

Ông Chủ tiệm nói nhanh. Phải biết Thượng Phẩm Đan so với Trung và Hạ đan dược chênh nhau là gấp mười và gấp 20 lần rồi. Tính như thế một viên Thượng Phẩm giá so với Trung Phẩm là gấp 10 tức 20 triệu.

Thế mà hắn mua với giá 2 triệu ? Đây là cỡ nào lời lãi cơ chứ. Chút khó khăn mệt mỏi ngồi bóc lớp màng thực phẩm đã là gì.

“Vậy ở đây cháu còn hai bao tải nữa, một bao đề bao xi măng vật liệu xây dựng, một bao đề phân bón cây trồng, theo thứ tự là 100 viên Hồi Khí Đan và 100 viên Thực Thú Đan. Tất nhiên ở trong cũng có vài viên Thượng Phẩm gì đó.”

“Vậy chú mua hết đúng không ạ ?” Trần Võ Sâm nở nụ cười tươi rói nói.

Ông Chủ tiệm cũng mừng khấp khởi gật đầu đồng ý. Dù trong đầu thấy mấy cái bao tải này tâm hơi phiền nhưng không đáng kể. Bao bì mà thôi, các bên thu mua nào chả mua từ bên phân phối rồi làm đẹp lên mới đẩy ra ngoài thị trường.

Đánh nát trong bụng không nói ra ai mà biết ?

Thoáng chốc Trần Võ Sâm kiếm tới 800 triệu trong tay một cách đơn giản. Hắn cũng không chọn tiếp tục bán thêm mà chọn rời đi.

Bỗng,

“Chậm đã ! Em ơi có thể dừng lại chút được không ?”

Trần Võ Sâm đang định rời đi thì lại bị gọi lại, người gọi là cô gái vừa rồi đôi co với chủ tiệm.

“Sao vậy hả chị ?” Trần Võ Sâm nghi hoặc hỏi.

Cô gái lúc này lại không có đáp mà ngượng ngùng nhìn xung quanh.

“Hay ra quán nước nhé ? Ở đây chị nói thấy hơi bất tiện.” Cô gái hơi ngượng ngùng nói.
— QUẢNG CÁO —


Trong đầu Trần Võ Sâm hiện lên hàng ngàn dấu hỏi.

“Vẫn là thôi đi. Em lại không quen chị.” Trần Võ Sâm lắc đầu. Hai người xa lạ mà thôi rủ đi uống nước là quá đột ngột. Thường như vậy không giống có ý tốt.

Nói xong Trần Võ Sâm cũng quay lưng rời đi nhưng cử động này của hắn làm cho cô gái nọ gấp gáp rồi.

"Đợi đã ! Chị muốn xin em cứu mạng em trai mình. Làm ơn !!!"

Trần Võ Sâm nghe mà muốn choáng váng.

Hắn nhìn chỗ nào giống Bồ Tát mà cứ xán tới xin giúp đỡ ngay lần đầu gặp gỡ vậy ?

Trông có giống first date nhưng kêu đi đăng ký kết hôn luôn không ?

Tuy vậy cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, Trần Võ Sâm nếu có thế cứu được thì hắn sẽ tận lực… thử.

"Chị nói xem em có thể giúp gì." Trần Võ Sâm hỏi, cũng không đáp ứng ngay.

"Nếu được em có thể cho chị mượn chút tiền không, chị rất biết ơn..." Cô gái vẻ mặt vui mừng nói.

"Cáo từ." Tuy nhiên Trần Võ Sâm nghe đến đó đã vội vã cắt lời, lãng tử hồi đầu, quay người rời đi.

Đùa giỡn à ! Trông hắn là con nít nên dễ lừa hay sao ?

"Xin em dừng lại đã. Em trai chị bị một căn bệnh quái ác mọc nấm trên người và phát sốt đã rất nguy kịch. Chị cần đưa em ấy đến với Cha Sứ để người đó giúp chữa chị bằng thần thuật. Nếu em không tin ở đây chị có ảnh chụp."

Nói rồi cô gái từ điện thoại cho hắn coi một bức ảnh nam thanh niên người móc nhiều cục nấm xanh đỏ tím vàng trong một phòng nghiên cứu có cái tên mà nhìn thoáng qua Trần Võ Sâm thấy rất quen.

Trần Võ Sâm ngờ vực nhìn kĩ hơn vào bức ảnh chú ý xem cái tên phòng nghiên cứu đó.

Athena.

"Cái tên này ?" Trần Võ Sâm lẩm bẩm, những dòng ký ức ùa về trong tâm trí hắn.

Truyện top tháng 4/2024, nội dung hài nhưng không não tàn, nhiều suy nghĩ, các bài học về nhiều lĩnh vực, thể loại huyền huyễn, mang hệ thống nhưng không đánh quái thăng cấp.
Đến với Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ .
Được của ló đấy !!!