• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 81: Đội Năm
Duệ Tuân vừa đi vừa xác định phương hướng. Hắn đã nhìn kĩ Thông Tin Trụ một lượt, tuy là chưa hoàn toàn cặn kẽ nhưng cũng đủ để hắn tìm ra trận doanh của mình.

Duệ Tuân cầm khối lệnh bài trên tay mình mà xoa nhẹ.

Lúc nãy hắn có đặt tấm lệnh bài của mình vào Thông Tin Trụ. Kiểm tra ra mới thấy điểm huân công bên trong quả thật rất lớn, cũng gần như có thể đổi được thứ quý giá nhất trong đấy, Thiên Dụ Lệnh.

Huân công trong khối lệnh bài đã tích lũy qua mấy ngàn năm. Nếu khắt khe một chút thì cũng không phải là kinh người.

Duệ Tuân nghiệm ra cũng không có gì bất ngờ. Huân công kiếm được của Kiếm Thủy Môn chủ yếu dựa trên việc nhận nhiệm vụ cấp cao liên quan đến tra xét cùng liên lạc, thông qua đó để tiến sâu vào màn sương. Cũng vì vậy, nếu xét theo một đời môn chủ, cũng không phải là quá nhiều.

Duệ Tuân bước đi trong đăm chiêu. Hắn cẩn thận cất đi khối lệnh bài, trong đầu thì vẫn mông lung về một sự tình, đó là Thiên Dụ Lệnh.

Hắn khá bất ngờ khi đọc đến công dụng của nó. Có thể đưa ra một yêu sách cho Vệ Các.

Nghe thì bình thường đấy. Có điều, phải biết Vệ Các là gì. Một tổ chức đứng đầu nhân tộc, cả mấy ngàn năm qua vẫn sừng sững chở che cho cả một giống loài. Khoan chưa nói đến quyền uy, chỉ cần công đức thôi đã đủ để thay đổi cả tu hành giới.

Duệ Tuân nhớ đến những khổ đau của phàm nhân ở quê nhà, nhớ đến những bất công mà họ phải nhận lấy. Đó là mặt tối vẫn luôn tồn tại trên thế giới này. Xét theo một khía cạnh nào đó, màn sương kia còn chẳng đen tối bằng nó.

Nhưng mà, hắn không chắc có thể thay đổi được điều đó không. Hắn biết sự tồn tại của Tiên Điện, hắn cũng biết nội chiến năm đó của nhân tộc. Sức ép của Vệ Các hắn không nghĩ sẽ đủ để thay đổi cách hành sự của con "quái vật" ấy. Và quan trọng nhất là, bản thân hắn có xứng đáng để đổi lấy Thiên Dụ Lệnh hay không. Điểm huân công đó không phải do hắn kiếm được.

Trong lòng Duệ Tuân dâng lên những mâu thuẫn mông lung không có lời giải đáp. Hắn đành lắc đầu, tiếp tục rảo bước tiến về nơi cần đến.

Bắc thành được bố trí bên trong là những dãy nhà dựng lên san sát nhau. Chúng được kết nối theo một hệ thống hành lang rộng lớn và phức tạp. Về mặt thẩm mỹ, thì có thể là không được xuất sắc. Nhưng nếu biết một chút ít về trận pháp, cũng hiểu ngay ra đặc sắc trong kết cấu ấy.

Chỉ riêng Bắc Thành này, đã là một cái đại trận. Còn cả cái Vệ Thành này, là một cái siêu trận.

Nhìn đâu cũng thấy trận văn khắc sâu trên tường. Đa phần trong số đó là những văn tự tối nghĩa và cũng có cả không có ý nghĩa gì. Nó giống như một loại cổ trận văn xa xưa đã không còn lưu truyền rộng rãi.

Bên trong Bắc Thành, mỗi dãy hành lang đôi ba khắc lại có một tốp hắc giáp chiến sư đi qua làm nhiệm vụ tuần tra. Vậy mới thấy, ở đây luôn đặt trong tình trạng trực chờ chiến đấu.

Hiện tại chưa tới giờ cơm nên vẫn còn vài người như Duệ Tuân đi lại trên đường. Nhưng nếu sau mấy canh giờ nữa, ngươi còn trên đường, trong người lại không mang nhiệm vụ, thì ngươi liền sẵn sàng bị khiển trách cũng như tước đi tư cách chiến sư. Vì vi phạm quân luật.

Trong Thông Tin Trụ có rất nhiều tin tức. Cũng may tu hành giả đều có trí nhớ hơn người nên có thể ghi nhớ gần như tất cả chỉ sau vài khắc nghiền ngẫm.

Trên đầu đột nhiên có động, hắn ngước nhìn lên, liền thấy một tốp giáp bạc chiến sư nghiêm chỉnh bay qua. Họ cũng giống như những hắc giáp chiến sư vừa nãy, đều mang nhiệm vụ tuần tra, nhưng địa vị thì hoàn toàn bất đồng.

Nhìn vào màu sắc bộ giáp cũng có thể dễ dàng nhận ra điều đó. Phân chia như vậy phần lớn dựa vào tu vi. Địa cảnh mặc hắc giáp, Thiên cảnh mặc kim giáp, còn Thần cảnh là hoàng giáp. Nhưng cũng có một vài chiến sư ngoại lệ được mặc giáp vượt cấp do chiến tích to lớn tạo được trên chiến trường.

Vậy còn Thánh cảnh sẽ mặc gì? Thực ra nó không cố định. Thánh cảnh đại năng khi xuất trận đều là đầu lĩnh của một chi quân đội, có thể gọi họ là tướng quân cũng được. Những người như họ thì thường có bộ giáp riêng của chính mình. Và đa phần trong số họ đều là những đại lão tuổi đã lớn, cũng là những chiếc trụ chống trời của nhân tộc.

Cuối cùng thì Duệ Tuân cũng đến được nơi hắn cần đến, trận doanh của đội Năm.
— QUẢNG CÁO —

Tất cả những trận doanh nơi đây đều giống nhau như đúc, nếu không có bản đồ chắc chắn sẽ lạc. Bởi vì ngươi vốn dĩ đang đi trong một cái mê cung.

Trận doanh của đội năm là một ngôi nhà đá cũng không lớn lắm. Tấm cửa sắt nơi đó đang đóng chặt.

Duệ Tuân đứng nhìn một lúc rồi tiến lên, dùng tay nắm cửa gõ mấy cái.

Một lúc sau, cánh cửa sắt lớn mở ra. Một thiếu nữ tuổi tầm hai mươi, cả thân là một bộ thanh bào trông cực kì kiều diễm, đôi mắt to đen láy cùng cái miệng chúm chím toát lên vẻ thanh thuần tràn ngập, xuất hiện theo đó.

Duệ Tuân vừa thấy liền hơi ngượng. Hắn khẽ cúi đầu chào.

Vị Thiếu nữ vừa nhìn thấy Duệ Tuân liền cười tươi một cái, quả thật là thanh thuần ngập tràn.

- Cậu là Duệ Tuân phải không?

Vị thiếu nữ vừa cười vừa nói.

- Vâng! Tiểu đệ là Duệ Tuân, tới đây nhập đội.

- Đúng là cậu còn nhỏ tuổi hơn cả ta. Mà ta có ăn thịt cậu đâu, sao cứ cúi mặt xuống vậy.

Duệ Tuân nghe xong thì cũng chỉ biết cười trừ.

Mấy năm qua, Duệ Tuân vốn chỉ quanh quẩn ở sơn môn, thỉnh thoảng mới có dịp về nhà, nên khả năng đối nhân xử thế quả thật rất tệ. Nói chuyện với người lớn thì không sao, nhưng với người cùng trang lứa, liền là bỡ ngỡ không thôi.

Vị thiếu nữ kia thấy thế, cười càng tươi hơn, nàng mở rộng cánh cửa rồi nói:

- Cậu vào đi! Mọi người đang đợi cậu bên trong.

Duệ Tuân gật đầu, từ từ bước vào.

Vị thiếu nữ liền đóng cửa lại rồi mau chóng đi trước dẫn đường. Vị thiếu nữ vừa đi vừa hớn hở nói:

- Vậy là sau này ta không còn là út của đội. Không phải thành tên sai vặt chạy nhông nhông nữa rồi!

Sau đó quay lại nói với Duệ Tuân:

- Sau này sẽ là cậu làm!

Nhìn khuôn mặt thanh thuần kia, Duệ Tuân lại thấy hơi ngượng ngùng. Hắn bày ra cái vẻ mặt không cảm xúc. Nhưng trong tình cảnh này, trông khá đần, cùng với nụ cười trừ đặc trưng của hắn.

Hai người đi vào trong. Vừa vào đã thấy trên chiếc bàn đặt giữa gian nhà, đã có ba người thanh niên ngồi đợi sẵn ở đấy. Một người trông có vẻ lớn tuổi nhất thì ngồi ở giữa, hai người trẻ tuổi hơn ngồi ở cạnh. Vị thiếu nữ mau chóng đến ngồi ở đấy.
— QUẢNG CÁO —


Duệ Tuân bị bốn đôi mắt nhìn chằm chằm vào khiến hắn mất bình tĩnh. Hắn đưa tay lên gãi gãi cái đầu, nhưng mặt thì vẫn cố tỏ ra là mình ổn. Sau một hồi im lặng, Duệ Tuân biết mình phải phá vỡ nó, liền trầm giọng lên tiếng:

- Tiểu đệ tên Duệ Tuân. Hôm nay đến đây gia nhập đội. Kính mong các vị sư huynh, sư tỷ chiếu cố.

Không khí lại rơi vào im lặng. Bốn ánh mắt ấy vẫn nhìn chằm chằm Duệ Tuân. Rồi đột nhiên, tất cả đều cười phá lên. Ba tên thanh niên thì không có ý tứ, bọn chúng cười mà chẳng giữ lại chút gì cả. Thiếu nữ thanh thuần liền che miệng lại, nhưng nhìn cũng biết thị đang cười.

Duệ Tuân thấy vậy càng mất bình tĩnh. Mặt hắn tuy vậy vẫn là không chút biến đổi.

Cuối cùng, người thanh niên lớn tuổi nhất cũng xua xua cái tay:

- Thôi không cười nữa! Cứ nghĩ tên tiểu đệ này của chúng ta sẽ là một tên tiểu bạch kiểm da mặt mỏng dính. Tiếc là, định lực của hắn hơn xa chúng ta.

Duệ Tuân nghe vậy thì hơi bất ngờ. Hoá ra đám người đó định trêu hắn. Nếu hắn xấu hổ mà bẽn lẽn chắc họ cười thối mũi hắn mất. Nhưng mà, cái khuôn mặt cố tỏ ra không cảm xúc ấy, hắn đã vun đắp từ nhỏ cùng sư phụ rồi.

Gã thanh niên kia lại đánh giá Duệ Tuân một lượt, rồi đứng dậy nói:

- Chào Duệ Tuân sư đệ! Ta tên Kim Đắc, đội trưởng của đội Năm. Từ nay cậu sẽ trở thành cấp dưới trực tiếp của ta. Còn mấy người này, để tự họ giới thiệu.

Kim Đắc vừa nói xong, một tên thanh niên mày rậm liền đứng lên nói:

- Ta tên Hứa Niên. Đội phó của đội Năm, cứ gọi ta là Hứa sư huynh cũng được.

Vấn Thiên nheo mắt đánh giá người thanh niên này. Hắn nhìn kĩ vào đôi lông mày rậm của gã đó, cùng với nét mặt, Vấn Thiên bất ngờ nhận ra tên đó dường như với tên nam tử hắn gặp trong khách điếm là một. Nếu tên đó với Duệ Tuân là đồng đội, không có lý nào thanh kiếm kia bị cướp đi cả.

Vấn Thiên nghi hoặc nhìn, vẫn là chẳng kết luận được điều gì.

Người thanh niên mày rậm tên Hứa Niên vừa nói xong thì tên thanh niên gầy gò đối diện liền đứng lên:

- Ta tên Mạc Đình Đức. Nắm giữ công việc quan trọng nhất trong đội. Từ giờ cứ gọi ta là Mạc đại sư. Tiểu đệ Duệ Tuân cứ yên tâm, ta là người có tiếng nói nhất trong cái tổ đội này. Có gì ủy khuất cứ đến gặp ta tìm công đạo.

Mạc Đình Đức vừa hết lời, cái đầu của hắn liền bị một bàn tay vỗ nhẹ vào. Hắn quay lại thì thấy Kim Đắc đang bĩu môi nhìn hắn, Mạc Đình Đức cười ngượng ngùng rồi khẽ xua tay:

- Phải là gặp lão đại để kiếm công đạo mới đúng!

- Vẫn là Mạc đại sư biết điều!

Mặc kệ hai người kia hoạ xướng. Thiếu nữ thanh thuần đứng lên cười tươi với Duệ Tuân rồi rạng rỡ nói:

- Còn ta, chính là bóng hồng xinh đẹp nhất của đội Năm, Hồ Tư Tư. Tiểu đệ cứ yên tâm, đệ có bị ai trong đây bắt nạt cứ tới tìm ta, ta mới thật sự là người có tiếng nói ở đây.
— QUẢNG CÁO —

- Hồ tiên tử nói thế là không được. Người đội trưởng như ta đây tại sao lại đi bắt nạt Duệ Tuân đệ đệ được chứ!

Kim Đắc lắc đầu nói.

Mạc Đình Đức ở bên cũng chẳng yên, dõng dạc nói:

- Đội trưởng nói chí phải. Mạc đại sư ta là người như thế nào chắc cả Ưng đoàn này đều biết. Có phải Tư muội muội ám chỉ đến sư huynh Hứa Niên của chúng ta. Chắc là vậy rồi!

Lời nói vang lên cùng với cái sự rề rà cực kì khó chịu.

Hứa Niên nghe xong vẫn chỉ đứng đó cười, còn Hồ Tư Tư khuôn mặt đã đỏ ửng, bực bội nói:

- Hai người là đồ mặt dày!

Kim Đắc nghe vậy liền bĩu môi nói:

- Không! Là tiên tử mặt mỏng mới đúng!

Mạc Đình Đức cùng Kim Đắc theo đó mà cười to.

Kim Đắc nhanh chóng thu lại nụ cười. Đi ra khỏi bàn, bước tới bên Duệ Tuân từ nãy tới giờ vẫn chôn chân không dám biểu hiện. Hắn khoác tay qua vai Duệ Tuân rồi bình tĩnh nói:

- Đội Năm giống như một gia đình. Đệ đã vào đây rồi thì cũng là một thành viên trong đó. Có khúc mắc gì, cứ thoải mái mà trình bày, không cần giữ kẽ. Còn bây giờ, tất cả đi ăn cơm, ta bao hết.

- Đúng là đội trưởng nhà giàu tiêu hoang a! Vậy tối nay ăn cho thật no bụng mới được.

Mặc Đình Đức nói xong cũng chạy lên khoác vai Duệ Tuân. Sau đó liền cùng Kim Đắc xoay Duệ Tuân lại kéo ra cửa. Vừa ra đến ngoài thì Kim Đắc nói vọng lại Hồ Tư Tư ở đằng sau:

- Hồ tiên tử! Vẫn là hôm nay muội đóng cửa đi. Từ mai Duệ Tuân liền tiếp quản.

- Muội biết rồi!

Dưới màn sáng rực rỡ nơi thành trì ảm đạm, một tổ đội năm người vui vẻ cười nói với nhau.

Duệ Tuân thấy cực kì bất ngờ. Chẳng ngờ mọi người ở đây lại thân thiết với nhau như vậy. Cái không khí ấy cũng lây sang Duệ Tuân, hắn bắt đầu hoà nhập với cuộc sống là một chiến sư của mình.


Thiên La là một bộ truyện tiên hiệp nói về tán tu Lâm Phong vô tình đạt được kỳ ngộ, từ đó mở ra con đường đại đạo cho bản thân.
Truyện có tiết tấu nhẹ nhàng, hài hước, bối cảnh hư cấu, cốt truyện theo phong cách cổ điển.
Hi vọng các đạo hữu có được những phút giây vui vẻ khi đọc truyện.