• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 240: Tỏ Tình?
Dân chúng sống ở các làng đều sống theo luật tự cung tự cấp, Ngự Lang tông sẽ không cung cấp gần như bất kì thứ gì cả, nhưng, núi, rừng, sông, ao, hồ, … tất cả những thứ có trên địa bàn của Ngự Lang tông trừ những điểm tài nguyên ra người dân được phép sử dụng để tiêu thụ, quản lý và phó quản lý làng sẽ không quan tâm điều ấy, cây bị chặt nhiều hay ít, thú bị săn còn bao nhiêu Ngự Lang tông, không quản.

Luật cũng chẳng có, không, không hẳn, luật thực ra là có chỉ có vài điều thôi, nhưng những điều ấy là bắt buộc phải tuân theo, còn ngoài ra gần như chẳng có luật gì cả, dân tự quản tự sống, có sống hay là chết, ốm đau hay bệnh tật, trừ khi là đại nạn ra thì Ngự Lang tông cũng không lo, thành ra nhiều nơi sinh ra lệ riêng, nhiều làng sinh ra luật làng.

Không giết người, không mua người bán dâm, không bán những tài nguyên của tông môn ra bên ngoài, … đấy là vài điều luật cơ bản mà Ngự Lang tông đưa ra, vài điều luật đơn giản nhưng tất cả phải bắt buộc tuân theo, còn nếu không theo, cứ thử.

Hàng tháng sẽ có vô số xe hàng của thương đội, chủ yếu là từ Đại Phàm Lang triều tràn vào tất cả các làng để buôn bán, điều này ban đầu dấy lên ý tưởng cho một số người hữu tâm, nhưng, tài nguyên của phái được phép khai thác để sử dụng chứ không được phép bán ra ngoài, dù là cành cây cọng cỏ, dù là con thỏ con voi, chỉ cần những tài nguyên ấy được khai thác ở trên lãnh thổ của Ngự Lang tông thì không được phép, bán ra ngoài, cố chấp, cứ thử.

Thương đội biết thế nên dù là hàng tốt, dù là những cây gỗ hàng trăm năm, phù hợp để làm đồ trang trí, vật liệu xây nhà, … họ cũng không dám thu, dù ngầm cũng không dám.

Nên những người dân muốn mua bán đồ tại những xe hàng của thương đội thì phải dùng linh thạch, mà linh thạch kiếm ở đâu, đối với những phàm nhân sống trong lãnh thổ của Ngự Lang tông linh thạch chỉ có thể kiếm được bằng cách đi làm việc cho môn phái, khai thác mỏ, trồng trọt, người hầu, … tùy vào công việc đưa đến linh thạch khác nhau nhưng đấy là những cách để người phàm kiếm linh thạch.

Kiếm được linh thạch rồi có thể đổi nó sang tiền Kim với những xe hàng của thương đội, rồi dùng cái tiền Kim đó mới có thể mua hàng ở những chiếc xe ấy.

Tất nhiên điều này sẽ khiến cho một số thương nhân hữu tâm, nâng giá vật phẩm hoặc nâng giá quy đổi giữa linh thạch và Kim tệ bình thường nhằm mục đích, …

Trong những trường hợp này đây là trách nhiệm của người quản lý và phó quản lý làng, người quản lý và phó quản lý làng được cử đến với những nhiệm vụ như bảo vệ, theo dõi, quan sát, đảm bảo giá cả của những vật phẩm hoặc giá quy đổi hợp lý với giá cả của thị trường, …

Tất cả tạo thành một hệ sinh thái, một vòng tuần hoàn, sự kết hợp giữa thương nhân và môn phái, môn phái và dân chúng, dân chúng và thương nhân khiến ai ai cũng vui cả.

Nhưng con người có thể thay đổi trước món lời dù là nhỏ hay lớn.

Buổi khuya.
— QUẢNG CÁO —

Chậm rãi tiến tới một căn biệt thự lớn, với những chiếc đèn nhìn như lơ lửng ở trên không trung, với những chậu cây được tỉa tót cẩn thận đặt kín ở hai bên đường giống như những người hầu cận đã đứng chờ đợi sẵn làm cho người ta như bước vào xứ sở thần tiên kì thú, mùi hương thơm ngào ngạt chẳng rõ là từ trong nhà hay sân vườn tung tăng trong không khí, khiến cho người ta khi hít vào cứ lâng lâng lạ thường.

Minh Triết hắn đến cùng với một người đàn ông, với cái áo dài được mặc tạm, hai đôi bàn tay như vừa mới chạm qua băng lạnh cóng, một người đàn ông với gương mặt lạnh cùng với ánh mắt buồn.

“Ngài đệ tử, ngài đã đến.” Trùng hợp như đợi sẵn, khi thân này vừa mới đến cánh cửa đã mở ra, một người đàn bà với một cái bụng bầu tám tháng không quản nắng mưa mệt nhọc đứng sẵn chờ.

“Ồ, phó quản lý làng ngài cũng đến rồi, trùng hợp thật nhưng mau vào thôi.” Dường như nhận ra người đàn ông đi cùng hắn người đàn bà ấy nhiệt tình nói.

Bước vào trong nhà, không khí ấm hẳn, đây là căn biệt thự cổ với chỉ một tầng lầu, nhưng rộng, vô cùng rộng, ước chừng phải to bằng nửa cái làng này, chẳng trách nó nằm ở vùng ngoại ô, đây là tông môn xây hay người làm điều này cũng khó nói.

Phòng ăn đã đến, gia nhân mang thức ăn lên, có vẻ như đã số đồ ăn đều đã được dọn sẵn, vẫn còn ấm nóng chứng tỏ là vừa mới làm, hoặc, thủ đoạn khác.

Ngồi ở chủ vị là người đàn ông uy nghiêm, chỉ cần hai từ đấy là đủ để tóm gọn người đàn ông ấy rồi, ánh mắt sắc bén chỉ cần liếc qua thôi là kẻ hèn không dám nhìn, giống như một đầu mãnh sư đang nhìn vào đám hươu nai vậy.

“Sư đệ đã đến rồi, mau mau ngồi xuống đây.” Khả Như dường như đã đến trước, thấy hắn đến thì niềm nở mỉm cười, vỗ vỗ xuống cái ghế bên cạnh mình chỉ hắn mau tiến tới đó ngồi.

“Sư tỷ tối nay cơm xong tìm một chỗ rừng vắng hai người chúng ta nói chuyện riêng được không?” Ngồi xuống an vị, thì thầm vào tai của Khả Như Minh Triết khẽ nói.

“Nam nam nữ nữ thầm thầm thì thì gì đó?” Ngữ khí có chút trêu chọc, đùa cợt, giống như là một người lớn đang trêu đùa với một đứa trẻ con, thấy Minh Triết hắn thầm thì, thì thầm vị phu nhân của trưởng làng trêu ghẹo nói.

Nghe vậy hắn chỉ cười cho khách khí lấy lệ xong thôi.

“Người đã đến đến, người chưa đến không cần đợi nữa, ăn.” Tất cả đã yên vị gia nhân đã thoái lui lúc này quản lý mới cất tiếng nói, giống như người đứng trước một cơn bão lớn, sự uy nghiêm của người đàn ông ấy có thể thổi bay thân người.
— QUẢNG CÁO —


Bữa cơm được diễn ra trong yên lặng, ngoài tiếng bát đũa lẻng xẻng ra thì chẳng còn cái miệng nào lên tiếng cả, gia nhân nói đấy là thói quen của quản lý nhưng ai biết.

Có thể cái miệng không mở lời nhưng trong bữa cơm ánh mắt là thứ duy nhất nói chuyện.

Đêm cũng đã muộn sau khi cơm nước no nê, ai nấy đều chuẩn bị đi về.

“Không ở lại trò chuyện chút sao ngài đệ tử?” Phu nhân của trưởng làng cất tiếng hỏi.

Dắt lấy tay của Khả Như Minh Triết hắn mỉm cười khách khí đáp:

“Thất lễ quá nhưng đêm cũng đã muộn ta còn vài lời muốn nói.”

“Biết, biết, biết, ngài đệ tử không cần nói thiếp thân cũng hiểu rồi.” Quăng lấy ánh mắt nhìn hắn cùng Khả Như như ngầm hiểu ra điều gì đấy, sau đó vị phu nhân của trưởng làng mị mị cười.

Không để ý đến điều đó hắn dắt lấy tay của Khả Như tiến vào rừng, suốt quãng đường dài nàng chỉ yên lặng không nói, mặt không biến sắc nhưng đôi mắt như đang nghĩ nghĩ điều gì.

“Sư đệ dắt ta vào rừng trong đêm khuya là định tỏ tình sao?”

Nắm lấy đôi tay của hắn không buông nhưng khuôn mặt cùng giọng nói thì mang đều vẻ trêu tức đùa cợt giỡn chơi mà nói.

Thế nhưng hắn im lặng, chỉ lặng lẽ dắt tay nàng đi mà không nói lời gì.
— QUẢNG CÁO —

Nhưng hắn không nói thì nàng nói.

Một tay ôm lấy ngực làm vẻ bị khí dễ vừa đi theo hắn vừa nói:

“Nha nữ hài tử ra ngoài cần phải biết bảo vệ chính bản thân mình, đêm hôm khuya khoắt thế này đệ định dắt ta vào rừng chỉ để tỏ tình thôi đúng không hay còn muốn làm gì khác?”

“Nam nhân khác thì ta không chịu đâu nhưng nếu đệ muốn thì cũng được thôi.”

“…”







“Có người lính, mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo.
Có người lính, mùa xuân ấy ra đi từ đó không về.
Dòng tên anh khắc vào đá núi, mây ngàn hoá bóng cây che.”
Lời bài hát “Màu hoa đỏ” bỗng xuất hiện trong tâm trí Chương ngắm nhìn núi non trùng điệp.
Vạn Xuân Đế Quốc