• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 297: Người Chết
"Mỏ sắt sập."

Tâm tình của nàng bỗng thấy không ổn.

Có gì đó.

Là linh cảm.

Linh cảm.

Có gì đó.

Rất không ổn đang chuẩn bị diễn ra đối với nàng.

"Lâm Đại chết rồi."

Hiền huynh nói như thể rút ra một chút sự đau khổ trong trái tim, dành cho nàng.

Lâm muội nghe xong.

Bàng hoàng.

Im lặng.

Nàng.

Nàng.

Nàng.

Không biết phải nói gì cả.

Không biết phải nghĩ thế nào.

Lời Hiền huynh vừa nói ra.

Giống như phát súng bắn thẳng vào người nàng.

Nó không quá đau đớn như nàng nghĩ.

Nhưng như thể nàng đang quan sát cái xác của mình vậy.

Hiền huynh vẻ rất gấp.

"Gần đây có những tên đệ tử ở bên kia, nơi này đang rất không ổn."

"Thế huynh suốt buổi tối ngồi uống rượu với Lâm đệ, giờ sau khi báo tin cho ta cũng đi xử lý tình hình rồi."

"Nàng cứ ở yên trong nhà, tuyệt đối không được ra ngoài, nhớ đấy."

Hiền huynh nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô gái vẫn còn đang đờ đẫn, của một ánh mắt như một kẻ mất hồn, nghiêm mặt cảnh cáo dặn dò nói.

Còn giờ lúc này Lâm muội.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Nàng đang đi từ giai đoạn này.

Đến giai đoạn khác.

Tất cả những mảnh kí ức.

Những thước phim.

Về cuộc đời của nàng.

Những thước phim.

Có liên quan đến Lâm Đại.

Đều được chạy qua.

Giống như những tia chớp.

Xuất hiện trong đầu nàng.

Nụ cười của Lâm Đại.

Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong tâm trí.

Khi nàng quay về thực tại.

Hiền huynh đang nói với một giọng căng thẳng, nghiêm nghị.

Nhưng đủ thấy trong đấy sự lắng lo.

Của hắn dành cho nàng.

Sự bất ổn trong ngực nàng vẫn chưa hết.

Nhưng tâm tình này, linh cảm ấy, có là gì.

Nàng có nghe được những lời Hiền huynh dặn.

Khi hắn cất bước quay đi.

Nàng đã cất tiếng hỏi:

"Vậy ai là kẻ đã để Lâm Đại đến mỏ sắt buổi tối này?"

"Lâm Tâm là người đã phê duyệt cho Lâm Đại đi tuần mỏ sắt tối nay."

Hiền huynh rời đi.

Một tia sét nữa.

Một viên đạn nữa.

Bắn thẳng vào nàng.

Tay nàng run lên.

Nàng không thể tin vào những gì mình nghe thấy nữa.

Không.

Nàng tin.

Nàng chỉ đang không thể tin vào những lí luận, suy đoán, trong đầu nàng bây giờ.

Vì khi tất cả mọi thứ kết hợp lại.

Chưa bao giờ.

Nàng rõ ràng hung thủ đến thế.
— QUẢNG CÁO —


Nhưng cũng chưa bao giờ.

Nàng lại mờ mịt về hung thể đến thế.

"Lâm Tâm là kẻ giết Lâm Đại." Nàng lẩm bẩm.

Như thể vừa chắc chắn.

Vừa không.

"Nhưng tại sao lại thế?" Nàng tự hỏi.

"Lâm Tâm là kẻ yêu gia đình này hơn ai hết."

"Và chỉ hành động khi lợi ích của gia đình được đặt lên trên."

"Nếu Lâm Tâm là hung thủ thì tại sao?"

"Mà nếu Lâm Tâm không phải là hung thủ."

"Vậy người nào?"

Nàng cứ lẩm bẩm.

Tay nàng nắm lấy cái khăn mùi xoa.

Kéo nó.

Giống như thể cái khăn là sợi dây.

Còn phía dưới nàng bây giờ là vực thẳm.

Nhũ mẫu đi vào.

Nhìn nàng.

Im lặng.

Không nói.

Rồi bà chậm tiến đến.

Vén lấy mái tóc.

Thơm lên trán của nàng.

Nhìn nàng với ánh mắt đầy trìu mến.

Như người mẹ nhìn con.

Rồi nói:

"Ta xin lỗi."

Sau đó rời đi.

Khỏi căn phòng này.

Nàng không hiểu.

Vội chạy đến.

Cửa đã bị khóa.

Cả trong lẫn ngoài.

Giờ không ai có thể mở được.

Trừ người có chìa khóa.

Nhũ mẫu bước ra ngoài.

Dùng toàn bộ sức lực của mình.

Bẻ đôi cái chìa khóa.

Tách nó ra làm hai.

Rồi nuốt vào trong bụng.

Đám nô tì người hầu hôm nay.

Ai cũng đều người lạ.

Trong phòng Lâm muội liên tục đập cửa.

Ngoài phòng nhũ mẫu đứng đấy canh.

Một đám nô tì nhanh vây lấy nơi này.

Ánh mắt sắc lẹm nhìn nhũ mẫu.

"Chúng ta không muốn chết."

Là những gì họ nói.

Lao lên rồi tấn công bà.

Là những gì họ làm.

Cửa được làm chắc chắn, không dễ dàng gì mà phá được.

Cho dù bên ngoài ấy có là một đám người.

Lâm muội trong phòng đang điên loạn.

Nàng cảm thấy.

Sự không ổn rất nhiều.

Phòng ngủ không đường thoát.

Sáng nàng ngửi mùi hương thơm.

Tất cả cánh cửa của căn nhà đều bị khóa kín.

Nô tì kì lạ.

Thay một vòng.

Bỗng.
— QUẢNG CÁO —

Bên ngoài có tiếng hét thảm.

Van xin.

Có thứ gì đấy.

Có thứ gì đấy.

Khiến nàng rất không yên lòng.

Một mồi lửa rất lớn.

Thiêu đốt toàn bộ mọi thứ mà nó đi qua.

Người.

Đều bị cháy.

Đốt.

Từng chút thịt.

Thành tro bụi.

Quá trình không nhanh.

Nhưng thống khổ vô cùng.

Nàng cố bỏ chạy.

Nhưng không có đường thoát.

Nơi này giống như cái lồng.

Cái lồng giết chết nàng.

Nó bảo vệ nàng khỏi những kẻ điên loạn.

Nhưng lại giam nàng trong những ngọn lửa lớn.

Nàng.

Nàng.

Nàng.

Không thể thoát.

Ngọn lửa ấy đã bắt lấy cánh tay của nàng.

Thống khổ cảm giác bức nàng phải đau đớn.

Khi ngọn lửa đốt lấy một nửa thân thể.

Căn phòng thủng ra một lỗ.

Ánh trăng là lối ra.

Nàng nhìn qua kẽ hở đấy.

Van xin lấy.

Sợi dây cuối cùng.

"Chàng ơi, cứu ta."

Nhưng tiếng nàng gọi.

Không ai vọng lại.

Đáp lời.

Nàng bị thiêu cháy trong ngọn lửa lớn.

Nàng bị thiêu cháy.

Cùng với căn nhà là tổ ấm của hai người.

"Dập lửa."

"Dập lửa."

"Dập lửa."

"..."

Vô số những âm thanh của thanh niên trai tráng hò hét.

Lửa cháy lan ra khắp nơi.

Hung bạo.

Gần như chẳng có gì cản ngăn nổi.

Một nơi khác.

Trên ngọn đồi cao.

Hiền huynh đang đứng lặng.

Người từ dưới đất trồi lên.

Lực như xích sắt.

Giữ lấy hai cánh tay của hắn.

Cổ kẹp lấy đao.

Người chém còn đấy.

Trông dáng vẻ.

Thì họ đã làm điều này từ rất lâu rồi.

Nhìn như đứng lặng.

Nhưng thực chất.

Đây là quá trình.

Khí tranh đấu.

Ai cạn kiệt trước.
— QUẢNG CÁO —

Thì người ấy thua.

Nhìn trông dáng vẻ.

Hai chọi lấy một.

Không dễ dàng gì.

Hai tay nắm đao.

Chém lấy nơi cổ.

Nhìn đám cháy lớn.

Người ấy cười.

Cất tiếng nói:

"Giờ ngươi có về thì cũng chẳng có kịp."

"Người chết đèn tắt rồi."

Rồi cười lớn.

Tên ở dưới đất không cười.

Im lặng.

Nhưng Hiền huynh.

Thì lại cười với họ.

Toe toét cười.

Man dại.

"Ngươi cười cái gì." Tên đang cười đó sau thấy mọi chuyện không ổn.

Luôn cảm thấy.

Hiền huynh cười không đúng.

Thôi cười.

Mà hắn vẫn còn cười.

Càng cười.

Càng man rợ.

Khiến cho hắn cảm thấy chẳng thoải mái.

Chẳng thoải mái đến mức lên tiếng nói.

Hiền huynh nghe.

Vẫn cười.

Mãi chẳng dừng lại.

Càng cười.

Càng man rợ.

"NGƯƠI CƯỜI CÁI GÌ?" Tên kia hét lớn.

Hiền huynh vẫn không ngừng cười.

Khí tên kia dồn nhiều hơn.

Thoáng thắng thế.

Nhưng bị khí của Hiền huynh.

Cân bằng lại.

"Cẩn thận, chúng ta không thể tiêu tốn được như hắn."

Tên ở dưới đất ngước đầy lên nhắc nhở đồng bọn nói.

Tên kia nghe.

Liền hiểu mình nóng giận.

Nhưng bây giờ khí của Hiền huynh rất nhiều.

Rút ngay.

Ắt sẽ bị Hiền huynh mở thế phá cục.

Giờ lượng khí phải tiêu thụ nhiều hơn.

Kéo theo đó là năng lượng.

Tên kia trầm mặt lại nhìn Hiền huynh.

"Cũng là một kế ta dính bẫy rồi."

Hiền huynh vừa ngừng cười được chút chút thì lại phá lên cười lớn.

Hai tên kia cho rằng Hiền huynh chơi chiến thuật hoặc đã điên.

Nên không nói lời gì cả.

Chỉ trầm lặng.

Hiền huynh càng phá lên cười.

Càng cười càng man rợ.

Càng cười càng kinh tởm.

Càng cười càng khoái lạc.

Nước mắt lẫn nước dãi, văng ra đất tùm lum.

Hiền huynh dần ngừng cười, sau, mới cất tiếng nói:


Thiên La là một bộ truyện tiên hiệp nói về tán tu Lâm Phong vô tình đạt được kỳ ngộ, từ đó mở ra con đường đại đạo cho bản thân.
Truyện có tiết tấu nhẹ nhàng, hài hước, bối cảnh hư cấu, cốt truyện theo phong cách cổ điển.
Hi vọng các đạo hữu có được những phút giây vui vẻ khi đọc truyện.