• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 5: Suy Sụp
Ngày hôm sau Tôn Vân đến nơi đây vào sáng sớm.

Ngục giam nơi này được thiết kế chẳng có chút ánh mặt trời nào.

Chậm rãi lê bước chân đến từng phòng.

Tay cầm theo đèn dầu thứ ánh sáng nhỏ bé.

Dù hắn.

Có thể thấu xuyên màn đêm.

Vô nghĩa trong hành động.

Tương tự khiến hắn cảm thấy vô nghĩa trong những việc hắn đang làm bây giờ.

Tra án khiến hắn mệt mỏi.

Khi quá nhiều người đã ra đi.

Gánh nặng hắn tự đặt lên vai mình ngày một nặng.

Bảo vệ phàm nhân ngăn ngừa cái ác, những thứ mà kẻ khác chẳng quan tâm điều gì.

Dơ đèn dầu lên gần khe cửa ở căn phòng thứ nhất.

Hắn phát hiện điều lạ, khi vốn chỉ định xem người nằm.

Vào sáng sớm nếu dùng đèn dầu dơ lên ở gần cửa.

Sẽ có số hiện lên trước mỗi căn phòng.

Điều này.

Hắn chưa thấy khi ở đêm qua.

“Một.” Hắn lẩm bẩm con số khi nhìn thấy nó hiện ở trước cửa phòng giam trưởng huyện.

Chậm rãi tiến đến phòng kế bên.

“Hai.”

“Kẻ ác nhì, số hai.” Tôn Vân lại lẩm bẩm, như suy nghĩ xem có hay không điều liên quan.

Hắn bước tiếp.

“Ba.”

“Bốn.”

“Năm.”

“…”

“Mười.”

Tôn Vân đi hết mười căn phòng giam.

Biết là gần giống nhau hết nhưng hắn vẫn muốn xem có hay không sự bất thường.

Khi đèn dầu ánh sáng của nó chiếu vào trong căn phòng thứ mười, hắn thấy một người đang lặng nhắm mắt bắt kiết già ngồi thiền.

Một người phàm nhân.

Nhưng không thấy sự phập phồng của hơi thở.

Phải chẳng người ấy đã mất đi sự sống.

Tôn Vân hắn không biết.

Hắn định dùng sức mở ra.

Nhưng không mở được.

Những nhà giam này vô cùng rắn chắc.

Thiết kế nơi đây khiến cho hắn phải ngạc nhiên.

Có thể khiến cho hắn không kéo đổ, phàm nhân khó có thể làm được như thế này.

Tôn Vân thử lại cũng cho ra kết quả tương tự.

Hắn từ bỏ rời đi.

Phòng giam thứ chín giam một người nằm nghiêng trái.

Hơi thở phập phồng vẫn cho thấy dấu hiệu sự sống.

Tôn Vân thử lại mở được cảnh cửa không.
— QUẢNG CÁO —


Kết quả cho ra tương tự như cánh cửa phòng giam thứ mười.

Phòng giam thứ tám giam một người nghiêng phải.

Phòng giam thứ bảy giam một người nằm ngửa.

Đều cho thấy dấu hiệu hơi thở phập phồng.

Đều cho thấy cánh cửa không mở được.

Phòng giam thứ sáu giam một người bị gói lại.

Nếu không phải hơi thở còn phập phồng, có chỗ động chỗ không Tôn Vân đã không nghĩ là người sống, hoặc không nghĩ là người thật, khi phòng giam ngăn những thứ ngoài ngũ giác của hắn cảm nhận và nhìn vào.

Cánh cửa này cũng tương tự không mở được.

Tôn Vân đã thử nói chuyện với lính gác, nhưng vẫn như hôm qua họ cứ như là người chết cho dù súng của hắn đã dĩ ở ngay đỉnh đầu.

Cánh cửa thứ năm giam một người bị bịt miệng.

Cánh cửa thứ tư giam một người bị bọc đầu.

Thiết kế như một cái mũ sắt đặc biệt phủ kín đầu chỉ để lại một lỗ nhỏ để thở.

Và một cái cửa nhỏ mở ra khi cần thiết để uống để ăn.

Phòng giam này cũng tương tự như những phòng giam khác.

Không mở được.

Phòng giam thứ ba là phòng giam một kẻ bị khóa chặt hai tay.

Hắn nằm úp không chịu ngửa lên nhìn.

Dù Tôn Vân có gọi thế nào.

Hắn cũng hành động giống như chết.

Ở phòng giam này Tôn Vân có thể dùng khí mà cảm nhận được.

Hắn một kẻ đang nằm là người sống.

Hai phòng giam còn lại đều là hai phòng giam mà Tôn Vân đã gặp qua.

Một kẻ tự xưng là ác nhì, một là trưởng huyện.

Tất cả các phòng đều không thể mở được.

Và dù Tôn Vân có gọi thế nào vẫn không có một ai lên tiếng đáp lại lời hắn cả.

Rời đi trong vô vọng.

Vì không thể tìm được điều gì thêm nữa.

Tôn Vân nặng nề bước những bước chân của mình lên chiếc thang cũ kỹ của ngục giam, nhưng vì tò mò hắn thử soi ánh đèn dầu xuống quả nhiên điều tiếp theo làm Tôn Vân hắn mừng vui.

Một dòng chữ từ từ hiện ra.

Nó nói.

Đối với làng kẻ ác nhất từ nhẹ đến nặng theo thứ tự từ một đến mười.

Ngay sau đó dòng chữ liền biến mất.

Ngay khi Tôn Vân hắn vừa đọc xong.

Lại dùng đèn dầu soi khắp mọi nơi để xem mình có kiếm được manh mối nào không.

Tôn Vân cuối cùng lại phải ra về trong thất vọng và vô số câu hỏi.

Đi về nhà và dành cả ngày để suy nghĩ.

Tôn Vân không tìm thấy một câu trả lời.

Tội ác được đánh dấu theo thứ tự.

Từ mười đến một.

Ác dần lên.

Hắn hiểu điều đơn giản ấy.

Thế nhưng điều hắn không hiểu được.

Là nó giúp ích gì cho việc phá vụ án này.
— QUẢNG CÁO —

Còn hiểu nó ra.

Giống như là khám phá một bí ẩn.

Thế nhưng nối vào chỗ nào.

Là hắn không thể nào biết.

Tôn Vân hắn băn khoăn ở điểm ấy.

Còn tiểu Bạch gần như đã đình công.

Chỉ đọc sách rồi cười.

Ác nhất huyện là trưởng huyện.

Ác số hai là số hai.

Tôn Vân không thể nghĩ được gì thêm từ thông tin ít ỏi đấy nữa.

Hắn quyết định quay về lại ngục giam.

Buổi tối muộn.

Tay hắn lại cầm chiếc đèn dầu.

Bước vào ngục giam.

Tiếng cửa sắt nặng chĩu.

Uỵch đóng lại.

Tôn Vân ngay lập tức dùng đèn dầu soi mọi hướng.

Ánh sáng chiếu muôn nơi.

Chữ lại hiện nơi cầu thang.

Một thứ tiếng mà hắn không biết được.

Chữ biến mất nhưng như thế là đủ hắn nhớ hết kí hiệu ở đây rồi.

Chậm rãi đi tới cửa phòng thứ nhất.

Người trong phòng vẫn ngủ say như chết.

Mặc cho tiếng động bên ngoài gây ra.

Tôn Vân tạm chưa chú ý tới điều ấy.

Những kẻ này có quy trình.

Kiểm tra lại cửa.

Đến cửa hắn còn chẳng phá được.

Sao ép được nó nói chuyện đây.

Dơ lên đèn dầu ở nơi cánh cửa thứ nhất.

Số thứ tự một ở đây nay đã biến mất.

Ngược lại.

Nó bắt đầu chuyển sang thành ba chữ.

“Kẻ bắt đầu.” Tôn Vân lẩm bẩm.

“Độc ác nhất là kẻ bắt đầu.” Tôn Vân lại lẩm nhẩm nữa, khi mắt liếc nhìn người đang ngủ say trong ngục giam.

Khí thôi động vào trong căn phòng.

Dường như chẳng có chuyện gì diễn ra cả.

Cứ như thể khí hắn vận là khí ngoài trời vậy.

Người ở trong vẫn hoàn toàn bình ổn.

Đến đám lính vẫn bình yên như không có việc gì.

Đoàng.

Tiếng súng nổ.

Tôn Vân nổ súng vào thanh sắt.

Đoàng.
— QUẢNG CÁO —

Tiếng súng lại nổ.

Tôn Vân nổ súng vào người bên trong.

Đoàng.

Đoàng.

Đoàng.

Tôn Vân liên tục điên cuồng súng bắn vào đám lính canh.

Bắn vào những ngục giam.

Bắn những nhà ngục.

Bắn vào những bó đuốc.

Tôn Vân điên rồi.

Hắn đã bắt đầu tuyệt vọng.

Thời gian như đặt nặng áp lực lên đôi vai.

Hắn xóa hết những ranh giới mà mình đã đặt.

Khí hắn điên cuồng thôi động.

Đánh vào tất cả mọi thứ.

Đuốc tắt lửa.

Trời đất rung chuyển.

Khi đuốc lại bật lên.

Thấy Tôn Vân hắn khóc.

Hắn mệt mỏi.

Đám lính canh vẫn là cái vẻ đấy yên ổn.

Những người trong ngục vẫn bình ổn chẳng sao.

Đuốc đèn, ngục sắt.

Tất cả đều không có dấu vết tổn hại.

Chỉ có Tôn Vân là tuyệt vọng theo thời gian.

Mang sống của ai đang đặt trên đôi vai hắn?

Nhiệm vụ này liệu có nên làm tiếp hay không?

Cái nơi quỷ dị này khi nào hắn có thể thoát?

Thoát rồi liệu hắn có còn sống hay không?

Hùng Bắc không phải là kẻ nhân từ.

Là người tài giỏi đúng thuốc mà chữa bệnh.

Liều thuốc đưa ra phải phù hợp với hắn.

Nếu không thể nuốt nổi thì còn đường sống hay không?

Hắn sợ.

Áp lực từ những người nhìn vào hắn.

Áp lực từ kỳ vọng của mọi người.

Của sư phụ.

Mạng sống của bao nhiêu người đã chết bên tay hắn.

Tội ác của thế gian này đã nhuộm đỏ đôi mắt ngây thơ.

Tôn Vân.

Hắn mệt mỏi.




Đột nhiên bị trùng sinh về năm 2014 thì các người sẽ làm gì? Hãy đọc Bức Ta Trọng Sinh Đúng Không để theo dõi quá trình main tạo dựng sự nghiệp, phát triển các chuỗi doanh nghiệp cùng những màn tán gái siêu đỉnh của main. Húp giảng viên, húp học muội, học tỷ, học đệ, … à không có học đệ. Tình tiết phát triển sự nghiệp và tình cảm hợp lý logic, không gượng ép, không hệ thống.