• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Thức tỉnh
Ngũ Hành giới ....

Thiên Huyền tông, tương truyền mười vạn năm trước được một vị nữ tử thần bí sáng lập, chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành thượng đẳng tông môn - một trong những thế lực đứng đầu tại Huyền châu. Sau đó, không biết vì nguyên nhân gì mà Thiên Huyền tông chủ động phong bế sơn môn, một mực ẩn tu tại Thiên Huyền sơn.

Thiên Huyền sơn là một dãy núi nối liền dài hơn hai trăm dặm, đỉnh sơn có màu đỏ thẫm, quanh năm được bao phủ bởi sương mù.

Lúc này trên một đỉnh núi tại Thiên Huyền sơn có một nữ tử khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang ngồi tĩnh tu. Nữ tử này có vóc dáng mê người, làn da trắng nõn, khuôn mặt diễm lệ. Tại vị trí đỉnh đầu của nàng đang có một hư ảnh phượng hoàng đủ màu sắc, đầu đội vương miện đang nhẹ nhàng chuyển động. Lơ lửng trước mặt nàng là một viên châu màu xanh cỡ bằng nắm tay trẻ em, được một đoàn huyết quang bao phủ. Viên châu kia tựa như một đầu huyết thú điên cuồng hấp thu từng tia huyết khí từ trên người nàng tản ra.
Một lát sau, nàng đứng dậy, chậm rãi bước vào sơn động phía sau lưng mình.

Bên trong sơn động, khắp các bức tường vẽ đầy những công pháp tu luyện, cùng với đó là những chữ phạn văn như từng lá bùa tạo thành một trận pháp vô cùng kỳ dị. Nàng chậm rãi đến bên một chiếc giường băng. Giường băng làm bằng ngọc thạch, tỏa ra từng tia từng tia khí tức lạnh như băng. Giường băng này là một kiện thần khí, làm bằng ngọc phỉ thúy được thần linh dùng pháp tắc bao phủ trong vạn năm. Nó không phải Hàn Băng Ngọc thì là gì đây.

Trên Hàn Băng Ngọc đang nằm đó một nam tử tướng mạo thanh tú, khoảng hai mươi tuổi. Nói chính xác hơn là một bức tượng thiếu niên toàn thân trong suốt, được một lớp băng mỏng bao phủ. Nếu để ý kỹ sẽ thấy tại vị trí ngực của thiếu niên đó có một trái tim màu đỏ đang đập từng nhịp từng nhịp vô cùng chậm. Tuy nhiên mỗi lần trái tim đập lại có từng đợt gợn sóng nhẹ lan ra toàn thân của bức tượng thiếu niên này.

Nữ tử kia nhẹ bước đến trước bức tượng thiếu niên rồi từ từ ngồi xuống. Sau đó nàng đưa tay nhẹ nhàng cảm nhận từng nhịp tim đập của tượng thạch thiếu niên. Nàng cũng không biết tại sao, mỗi lần nhìn đến tượng thạch nàng đều sẽ không khống chế được tâm tình của mình, luôn muốn gọi hắn một tiếng thiếu gia. Nàng luôn tin chắc rằng một ngày nào đó hắn sẽ tỉnh lại.

“Thánh nữ” đang lúc nàng thẫn thờ nhìn bức tượng thiếu niên kia thì một âm thanh vang lên khiến nàng bừng tỉnh. Nàng đứng dậy, đưa mắt lặng nhìn tượng thạch thiếu niên rồi từ từ đi ra ngoài.

“Tô bà bà, xảy ra chuyện gì sao?” tại trước cửa sơn động có một bà lão mặc bộ đồ xám, tay chống gậy, thoạt nhìn vô cùng già yếu. Tuy nhiên nếu có người khác ở đây chắc chắn sẽ chấn động không thôi. Bởi vì bà lão này vậy mà là một vị linh hoàng cảnh.
— QUẢNG CÁO —

“Bẩm thánh nữ, tông môn truyền lại tin tức, đã tìm được huyền âm thảo!” bà lão được nữ tử gọi là Tô bà bà nhẹ lên tiếng.

Huyền m thảo là một trong những loại dược liệu chính để luyện Phượng Nguyên đan nhằm thức tỉnh thần mạch Thiên Phượng, tất nhiên còn xa xa không đủ để thức tỉnh hoàn toàn. Chính vì nghe được tin tức của Phượng Linh thảo nên bà ta mới đến đây thông báo cho thánh nữ. Đúng vậy, nữ tử trước mặt bà ta chính là Tô Ngọc Linh là thánh nữ đời thứ mười của Thiên Huyền tông.

Truyền thuyết kể rằng sau khi thành lập Thiên Huyền tông, tổ sư khai phái đã lập nên quy định một vạn năm tuyển chọn thánh nữ một lần.. Mỗi đời thánh nữ đều do đích thân bà ta chọn ra, tất cả đều mang thần mạch Thiên Phượng. Một khi trở thành thánh nữ sẽ không được phép rời khỏi Thiên Huyền tông và tổ sư khai phái cũng trở thành vị thành nữ đầu tiên của Thiên Huyền tông.

Tuy tổ sư không nói, nhưng có một số cao tầng đều cảm thấy mỗi đời thánh nữ dường như đều là cùng một người. Chỉ là bọn họ cũng không rõ vì sao thực lực của thánh nữ ngày càng giảm xuống. Bọn họ dù cảm thấy như vậy nhưng cũng đều không dám tra hỏi hay điều tra gì, mà vẫn một đời lại một đời tuân theo quy định của tổ sư khai phái. Chỉ là không biết vì sao, đến đời thánh nữ thứ năm đột nhiên lại phong bế sơn môn, đến nay đã được hơn bốn vạn năm.

“Tìm được rồi sao, vậy đi thôi” Tô Ngọc Linh thản nhiên nói, đối với nàng thức tỉnh sớm hay muộn cũng không quá quan trọng, nàng chi hy vọng có thể nhìn đến thiếu gia tỉnh lại.

“Thiếu gia, mai Linh nhi lại bồi tiếp người” nàng nhẹ nhìn về phía sơn động nói, sau đó lặng yên rời đi.

Tô bà bà nhìn sơn động một chút xong lại nhìn Tô Ngọc Linh muốn nói lại thôi. Có lẽ người khác không biết nhưng nàng bồi thánh nữ đã bao lâu nay tất nhiên thấy được phần nào. Mỗi đời thánh nữ đều muốn đợi một người nhưng lại chưa từng đợi được, có lẽ là mãi mãi cũng không đợi được đi. Nếu không phải là sơn động có cấm chế, nàng cũng rất muốn vào xem trong sơn động lại là thần thánh phương nào.

Bên trong sơn động lúc này, từ tim của tượng thạch thiếu niên kia tản ra từng vầng sáng màu vàng truyền đi khắp thân thể trông vô cùng quỷ dị.

“Ha ha ha, cái gọi là tam đại chí tôn pháp tắc trước mắt bổn tọa cũng không gì hơn thế này. Với chừng đó năng lực mà muốn chống lại chủ nhân. Dựa vào ngươi cũng xứng sao?” Nói chuyện là một đoàn hắc thể bao trùm vạn dặm ở trên hư không. Không người nhìn rõ gương mặt của hắn, chỉ có thể thấy mắt và miệng hắn đỏ như máu cùng với đó là vô số khói vụ màu đen bao trùm thiên địa.
— QUẢNG CÁO —

Đối diện với đoàn hắc thể kia là ba thân ảnh nam tử. Sở dĩ nói là thân ảnh vì ba người này ngoài vụ khí bao bọc bên người khác biệt thì vóc dáng đều y chang nhau. Khuôn mặt họ thì được che bởi từng đoàn vụ khí mờ ảo, phân biệt là ba màu đỏ, vàng, xanh.

Chỉ là giờ phút này ba người bọn họ thân thể đều dính đầy máu, thậm chí thân ảnh màu đỏ được vụ khí bao bọc trên thân còn bị khoá chặt từng sợi dây xích màu đen tỏa ra từng đoàn khủng bố khí tức.

“Một tên nô lệ mà thôi! Cũng xứng xưng bản tọa?” Nam tử trung niên được màu xanh vụ khí bao bọc hừ lạnh, mặc dù mặc dù khí tức của hắn ngày càng suy yếu, nhưng hắn cũng không tỏ ra chút sợ hãi nào. Nếu không phải bọn hắn bị trọng thương há có thể bị tên này tính toán.

“Muốn chết!” Đoàn hắc ảnh thấy có người dám nói hắn là nô lệ giận dữ vô cùng. Theo tiếng thét của hắn từng đoàn từng đoàn hắc khí trên người hắn toả ra ngày càng nhiều. Khuôn viên bầu trời xung quanh như có một bóng đen bao phủ, cả thế gian đều chìm trong bóng tối.

“Xem ra vẫn là phải đến một bước kia rồi”. Nam tử màu xanh vụ khí thấy vậy liền nhìn hai người còn lại nói. Hắn vừa dứt lời trong người hắn có từng tia màu sắc tràn ra, xanh có, đỏ có, vàng có …

Theo sau đó là một quyển sách nhỏ đầy màu sắc được bao phủ bởi kim quang bay về phía thiếu niên mặc áo trắng, được vụ khí màu vàng bao phủ. Cùng với đó, một ngọn núi nhỏ đủ màu sắc xuất hiện trên tay phải hắn.

“Đạo uẩn … ngươi điên rồi, vậy mà dám tế đạo uẩn” khuôn mặt hắc ám trên bầu trời rốt cục lộ vẻ hoảng hốt, hắn không suy nghĩ nhiều liền đem đầy trời hắc ám thu lại cùng với đó là phóng thẳng lên thiên không.

~ rầm rầm rầm ~

Ngay sau đó, toàn bộ tinh không bỗng nhiên sụp đổ, một đạo vụ nổ như thiên diệt từ vị trí trung niên nam tử tràn ra toàn bộ thiên địa.
....
— QUẢNG CÁO —


Cùng lúc này, tượng đá thiếu niên bỗng nhiên mở mắt, theo đó từng tia màu vàng khi tức từ tim lan ra khắp thân thể hắn, sinh sinh tạo ra từng bộ phận trên cơ thể từ não bộ, nội tạng, máu, da thịt, …

“Cuối cùng Lăng Huyền Thiên ta cũng tỉnh lại rồi” Thiếu niên nam tử chậm rãi mở mắt, sau đó xem xét thân thể một lần. Theo hắn nhìn lại tại vị trí tim hắn xuất hiện một quyển sách, chỉ là giờ phút này quyển sách sách một mực đóng chặt không thể mở ra, trên đó có một hư ảnh nam tử giống như hắn chỉ là toàn thân màu vàng kim đang bị sáu sợi dây xích quấn quanh thân thể hắn. Nhưng là có một sợi xích màu vàng kim đang dần tan biến.

“Vô tự thiên thư lại có thể cùng ngũ hành pháp tắc, thiên địa đại đạo, hỗn độn chi khí đem vĩnh hằng chi tâm của ta tỉnh lại. Hắc ám, Thiên đạo món nợ trước đây, Lăng Huyền Thiên ta nhất định sẽ cùng các ngươi tính toán" hắn ngước nhìn lên trên thiên không nói. Điều kỳ lạ là dù cho hắn ở bên trong sơn động nhưng ánh mắt dường như có thể nhìn xuyên qua thiên không mà nói vậy.

Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
Hùng Ca Đại Việt