• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Khởi động lại Trái Đất!

"Lịch sử Trái Đất đã được con người tìm hiểu và giải khai ra, mặc dù vẫn còn một vài đoạn thời gian bí ẩn, những ẩn tình đằng sau các câu chuyện.

Câu chuyện về cuộc đại diệt chủng của khủng long, một văn minh con người đã từng xuất hiện rất lâu hàng trăm triệu năm về trước, một nền văn minh trái đất trước cả khi thứ sinh vật đầu tiên mà con người biết xuất hiện. . .

Rất nhiều sự kiện ly kỳ gắn liền mác giả thuyết được con người nghiên cứu, tuy nhiên bọn họ không thể tìm ra bất kỳ manh mối khả quan nào.

Có một vài người có ý kiến, phải chăng Trái Đất đã từng có rất nhiều văn minh tiên tiến trước cả khi con người sinh ra, nhưng họ đều bị diệt tuyệt trên trái đất, bởi cái gọi là vật cực tất phản. Tới một giới hạn nào đó, mọi thứ đều trở lại con số không, bắt đầu một kỉ nguyên mới. . ."

Lười nhác đọc tiếp, Trần Huỳnh Hải để quyển sổ lại mặt bàn rồi đứng dậy duỗi người.

"Ài, không biết ai làm ra quyển sổ vớ vẩn này, thật có chút mất thời gian."

Trần Huỳnh Hải nhặt cuốn sổ này ở trên đường về nhà, cũng không biết ai vất nó ra ngoài đường, hắn không ngại lấy về đọc thử, nào ngờ trong đó chỉ toàn nội dung kì quái.

Ánh hoàng hôn dịu nhẹ hắt qua cửa sổ kính ở tầng hai, chiếu lên mặt bàn bóng loáng. Xuyên qua ô cửa, Trần Huỳnh Hải thấy được một mặt trời lấp ló đằng sau vài dãy nhà cao tầng, dần lặn xuống dưới.

"Rốt cuộc kết thúc ngày chủ nhật, sáng mai lại phải đi làm, không đã chút nào. . ."

Mặc dù oán trách nhưng biết làm sao, cuộc sống của Trần Huỳnh Hải là như vậy. Nếu không có gì thay đổi có lẽ hắn sẽ cứ yên phận làm một người bình thường, vài năm nữa cưới một bà vợ, sinh con đẻ cái lo gia đình, bình bình thường thường đến khi nghì hưu, an hưởng tuổi già. Một cuộc đời bình thường như vô số người trên thế giới, không thua ai nhiều, cũng không hơn ai nhiều.

Nhưng thế sự vô thường, trăm năm có bao nhiên biến, ai mà biết được. Một giây trước ngươi có thể là thằng ăn may, một giây sau có khi ngươi đã may mắn trúng thưởng trở thành một triệu phú.

Với Trần Huỳnh Hải lúc này cũng vậy, vận mệnh của hắn từ một khắc nhặt được cuốn sổ kì lạ kia đã thay đổi, không còn được sống một cuộc đời tầm phào vô vị, như một lưu tinh chợt loé trong vũ trụ rồi lại vụt tắt vô ích.

Vốn đang ngáp ngủ, khẩu hình Trần Huỳnh Hải há lên định trở về trạng thái thường, chợt nhìn thấy điều bất khả thi đáng sợ ở cuối chân trời mà vẫn giữ nguyên miệng, trợn mắt ngoác mồm.
— QUẢNG CÁO —

Ở khoảng cách rất rất xa xuyên qua ô cửa sổ nhỏ bé, đằng sau các toà nhà chọc trời, đằng sau cả vùng biển đại dương mênh mông, đằng sau dãy núi cao chót vót, mặt trời đang lặn xuống bỗng dưng như dừng lại. Ánh sáng dịu của nó giờ phút này trở nên lăng lệ tới choáng mắt, thuần túy là một màu sáng khiến không ai có thể mở mắt nhìn thấy điều gì.

Ánh sáng thần bí này bao trùm cả trái đất, phản chiếu lên cả những vệ tinh nhân tạo và tàu vũ trụ đang hoạt động ở ngoài không gian.

Đồng hồ điểm đúng sáu giờ tối, mùa hè khiến cho hoàng hôn đến muộn, nhưng thời gian giờ khắc này không trôi qua nữa, tất cả mọi thứ dường như dừng lại, mặt trời đứng yên ở đằng xa nhìn có chút quái dị.

Có vẻ những gì ghi trong quyển sách bắt đầu có hiệu lực, những gì ghi trong đó không phải giả, mà nó chính là sự thật. Cái gọi là vật cùng tắc biến, vật cực tất phản đang diễn ra trước mắt Trần Huỳnh Hải, nhưng hắn không ý thức được điều đó, đúng hơn là hắn bị dừng lại.

Ở sâu trong không gian và thời gian, có một tiếng "bùm" nổ ra, mọi thứ vẫn dừng lại nhưng các văn minh của con người lại sụp đổ, dần trở thành phế tích. Thiên nhiên hoạt động, sóng thần núi lửa động đất. Toàn bộ sinh linh của trái đất đều vẫn ở yên vị trí, bọn họ không có nhận thức ở thời điểm hiện tại.

. . .

"Ba mẹ, nhà ta đi đâu đây?"

"Chúng ta đang đi tới vùng biển Vịnh Hạ Long. . ."

Cậu bé ngồi trên xe ô tô oa một tiếng bất ngờ, cực kì cao hứng không thể ngừng miệng hỏi lại được.

"Huỳnh Hải, em bớt quậy đi, có phải lần đầu đi chơi đâu mà tỏ vẻ vậy."

Người chị gái học lớp tám ngồi bên cạnh nhìn sang chế giễu, lấy tay ấn đầu em trai.

"Xì, bà cô này, kệ em."

Cậu bé khó chịu tránh đầu né bàn tay của chị gái ấn đầu mình, ngó người lên hỏi tiếp với bố mẹ.
— QUẢNG CÁO —


Cả gia đình ấm áp cười đùa vui vẻ, người đàn ông trung niên đang lái xe vốn trầm tĩnh ít nói cũng bởi không khí gia đình khiến ông ta bất giác nở một nụ cười.

Dạo này công tác có chút bận, hôm nay mới có thời gian rảnh rỗi dành cho gia đình đi một chuyến du lịch, ông ta cảm thấy bản thân hơi có lỗi với vợ con.

Quay đầu nhìn sang bên cạnh, người vợ cũng đang ôn nhu nhìn sang ông ta.

Cậu bé Huỳnh Hải ngồi đằng sau đang tranh cãi nghịch ngợm với chị gái mình, nhìn thấy nhà mình lâu lắm mới có dịp đi chơi, trong lòng rất vui vẻ.

Lúc này, ô tô đi tới ngã tư đoạn đường, đèn xanh báo hiệu bọn họ có thể đi tiếp, hai bên đường trái phải có đèn đỏ để các xe ở làn đường ngang dừng lại, nhường lối cho đường thẳng đi.

Đột nhiên một chiếc xe từ đằng xa của đường bên trái không có dấu hiệu hãm phanh, vẫn cứ lao tiếp xuyên qua đèn đỏ.

"Phanh. . ."

Chiếc xe nọ va vào ô tô của gia đình hạnh phúc, chiếc xe gia đình bị lực quán tính làm lật đổ vài vòng nát đầu xe.

Tiếng hoảng loạn vang lên, người dân từ bốn phía xô vào xem xét kéo người từ trong xe ô tô, và cả tiếng kêu gọi cấp cứu của mọi người.

Cậu bé Trần Huỳnh Hải nằm ở sát cửa ô tô bên cạnh còn có thi thể chị gái, được một bác trai phá cửa cứu ra, trên người có vết xước trầy đầu chảy máu, tầm mắt tối dần trước khi ngất đi còn nhìn thấy mọi người lôi ra ba cái xác người đã không còn thở.

Đó là vụ tai nạn bi thảm thương tâm xảy ra ở Hải Phòng từng xôn xao dư luận một thời, cả gia đình bốn người chỉ có cậu bé út còn sống sót. Sau đó cậu ta được phía trường học, nhà nước và các nhà hảo tâm hỗ trợ để có thể sống tiếp, tuy nhiên từ đấy đến nay cậu bé đã mất đi ý nghĩa cuộc sống, mọi thứ trong mắt cậu ta đều trở nên mờ nhạt và bình thường.

Không có tình bạn thân thiết, không có sự yêu thương gần gũi của người thân họ hàng khi không lợi dụng được từ công ty người bố đã mất, không có bất kì tình yêu nam nữ nào cả. Hắn ta dường như trở thành một con người cô độc đã quên đi ý nghĩa cuộc đời.
— QUẢNG CÁO —

Giấc mơ ác mộng đó hiện về sâu thẳm tâm hồn, đánh thức con người Trần Huỳnh Hải. Trên nền đất âm u lạnh lẽo, Trần Huỳnh Hải mở mắt ra, mơ màng ngồi dậy nhì xung quanh.

Đây là một sơn động tối nhỏ, ở xung quanh còn có nhiều người đang nằm "ngủ", bên ngoài có ánh sáng chiếu vào nhất thời khiến Trần Huỳnh Hải không mở mắt ra nhìn kĩ, phải mất một hồi mới thích ứng được.

Hắn nhanh chóng ngồi dậy, nhưng chợt ngã xuống đau "bịch" một tiếng, dường như đã rất lâu chưa hoạt động cơ thể.

Động tĩnh này đã đánh thức hai người đang canh giữ ngoài hang, bọn họ ngạc nhiên nhìn nhau rồi đi vào trong, nhìn thấy Trần Huỳnh Hải tỉnh dậy liền không dấu được vẻ vui mừng, trong lòng hai người thầm nghĩ: "Lại có thêm một thành viên rồi."

Trần Huỳnh Hải nhìn thấy hai gã thanh niên mặc áo da thú cầm giáo đá đi vào, lúc này mới phản hồi mọi thứ, trợn mắt hốc mồm.

"Đây là đâu, các ngươi là ai?"

"Đi theo theo chúng ta đã rồi nói!"

Hai người thanh niên lắc đầu, kéo Trần Huỳnh Hải đi theo ra ngoài, khiến hắn ta mặc dù không muốn cũng phải làm theo bất đắc dĩ.

Ánh sáng đập vào mắt, mùi vị thoang thoảng hương cỏ hoa cây lá rõ ràng khi đang trong rừng. Đây là một hang động ở một vách đất nhô lên cao hơn so phần đất phía dưới. Ở phần đất dưới là cảnh một ngôi làng cổ nguyên thủy với nhà gỗ đá được lợp mái bằng lá cành cây. Ngôi làng có tầm mấy chục nhà như vậy, ở ngoài cùng có các tường rào gỗ đá dường như để chắn khỏi sự tấn công của thế giới bên ngoài.

Cảnh tượng này tuy lộ ra chất nguyên thủy nhưng cực kì đẹp mắt, Trần Huỳnh Hải đang đi cùng hai gã thanh niên xuống lối bậc thang đất từ trên gò đất hang động, hắn ta lộ vẻ không thể tin được, càng không hiểu chuyện trước mắt. Trong lòng vô giác suy nghĩ có thể bản thân bị bắt cóc vào trong rừng ở một bộ tộc nào đó, đám người ở trong hang động có lẽ cũng bị bắt cóc như mình.

Trần Huỳnh Hải đi theo hai người thanh niên tới một nhà gỗ lớn nhất trong khu làng.

Tiên lộ gập ghềnh, nữa bước khó đi, trường sinh tịch mịch, một người khó vấn, nếu tự biết đã không thể thành tiên vương, tiên đế, sao không thể thử làm chạn vương?
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng