• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 15: Thu thập tàn cuộc
Mùa đông sắp đến gần, gió thoang thoảng se lạnh, nhiệt độ đang thấp dần.

Thời tiết lạnh lẽo, lòng người càng vô tình. Chiều tối ở bộ lạc Xích Lạc, tiếng chém giết vang lên, là của hai thế lực bé vô danh trong khu rừng nọ.

Cuộc chiến đã kéo dài hơn một tiếng, bản doanh Xích Lạc đã tan tác từ cổng rào cho đến vài căn nhà gỗ, xác người la liệt, máu đỏ tanh bắn xuống nền đất.

Bọn chúng đã thất bại, bây giờ chỉ còn vài đám người sống sót chạy trốn hoặc quỳ xuống xin tha. Trưởng phòng Tôn Thắng đi đầu toán quân, theo sau là một nhóm quân sĩ nghiệp dư vốn là đội mạo hiểm, bên cạnh họ nổi bật một đội ngũ tinh nhuệ, kỷ luật sắt đứng uy nghiêm thẳng tắp hàng, trên người đều mặc áo giáp sắt và kiếm sắt được luyện chế tinh thâm.

Với cơ sở vật chất và nhân lực của lãnh địa Bách Việt, dù Vĩ Hào Nhân có trình độ thiên tài cao siêu cỡ nào cũng khó mà trong thời gian ngắn sản xuất được nhiều giáp sắt hay vũ khí, vì vậy đội mạo hiểm của Bách Việt chỉ cho vào nhóm tiến công ở vị trí phụ bao vây.

"Rốt cuộc kết thúc, bọn này quả nhiên loạn không chịu được. . ."

Tôn Thắng không nhịn được nghĩ ngợi một hồi, cảm giác những lời của Lý Nhân Trung giống như sự tính toán của ông trời, khó mà sai lệch.

Một người binh sĩ đi tới gần Tôn Thắng nói.

"Báo cáo, có tổng cộng mười ba người tử trận, ba mươi năm người bị thương. Về phía địch, ngoài những tên chết trận và chạy thoát được, còn lại hơn năm trăm người đầu hàng."

Bẩm báo xong người binh sĩ trẻ tuổi này còn không giữ vẻ vui mừng cười lớn khoé miệng, trong lòng thầm nghĩ, chúng ta thắng rồi, ta còn sống!

Tôn Thắng gật đầu, thương vong như vậy bỏ ra so với số người tử chiến bên Xích Lạc đã là không tưởng tượng nổi, nhưng dù sao vẫn có người mình chết, giờ không phải lúc vui sớm.

Trận chiến này diễn ra nhanh như vậy, phải kể tới do sự hung mãnh của Tôn Thắng, sự kỷ luật và sức mạnh cùng bề ngoài hoành tráng của năm mươi quân tinh nhuệ trang bị đầy đủ khí giới, còn có sự tham gia của lão Hùng cận vệ Trần Huỳnh Hải.

Tôn Thắng dẫn đầu trận chiến, một mình một giáp mới được chế tạo thô sơ từ tay Vĩ Hào Nhân, xông thẳng vào trận hình địch chém giết, đi đến đâu người chết tới đó, không ai có thể cản nổi, chuyện này chỉ có tận mắt chứng kiến mới cảm thấy khó tin cỡ nào.

Lão Hùng theo sau cũng không kém, một mình qua lại trong đám địch như không có gì, năm mươi quân tinh nhuệ tiếp sức hai người, lao lên chiến đấu hung hăng, đội mạo hiểm vì không có giáp nên chỉ đi theo bao vây và gào thét xua đuổi địch nhân, tạo thế cho lãnh địa mình.
— QUẢNG CÁO —


Quả nhiên Xích Lạc rắn mất đầu như có xác không hồn, ban đầu cũng chỉ lớn tiếng hăm dọa nhằm bảo vệ bản thổ, rốt cuộc không chịu nổi một kích có vẻ mạnh mẽ của lãnh địa Bách Việt, giẫm đạp lên nhau mà chạy.

Xích Lạc, từ khi mất đi đám đầu não thì đã định sẵn một dấu chấm hết. Đây là sự yếu kém của một nền văn minh, bọn chúng không thể đoàn kết, không tin tưởng lẫn nhau, không thấy được hy vọng trong bộ lạc này.

Thu thập tàn cuộc, có nước mắt của người đồng đội, có tiếng đau đớn của thương binh, có tiếng hoan hô vì chiến thắng và còn sống.

Những tù binh đầu hàng lên đến con số hơn năm trăm, gấp gần bốn lần binh lực chủ hiện tại của Bách Việt, nhưng bọn chúng lại ngoan ngoãn cúi mặt đầu hàng, sợ hãi không dám phản kháng trước đám binh lính mặc quần áo giáp sắt và tay cầm kiếm, vẻ mặt nghiêm mật trói bọn chúng lại.

Cuộc chiến kết thúc, bãi chiến trường đầy máu me tang tóc, Tôn Thắng không cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi, lập tức phái người đi trước thông báo tộc trưởng và lãnh địa, còn bản thân chậm rãi dẫn theo đoàn người sau lưng, cùng tù binh trở về lãnh địa.

Ở lãnh địa Bách Việt, toà nhà hội nghị, Trần Huỳnh Hải cười vui vẻ đáp lấy những lời nói chúc mừng của cán bộ các phòng, bọn họ đã nhận được tin tức từ phía Tôn Thắng, đây quả thực là tin tức quan trọng nhất hiện tại.

Khi đoàn người Tôn Thắng trở về, sau lưng còn kéo theo dây trói hơn năm trăm người gồm nam nữ khoẻ mạnh và một nhóm trẻ con, không có người già nào, chúng đã bị No.1 ám sát hết rồi.

Trước mắt Trần Huỳnh Hải hiện ra giao diện hệ thống quen thuộc.

Điểm nhiệm vụ: 129 điểm
Nhiệm vụ:
1.Thu nạp hết tù binh Xích Lạc và đồng hoá. Nhận thưởng 100 điểm.
2.Thả hết tù binh Xích Lạc. Nhận thưởng 500 điểm.
3.Giết hết tù binh Xích Lạc. Nhận thưởng 1000 điểm.
Danh sách trao đổi:
Thăng cấp hệ thống: 1 vạn điểm
Thuốc vạn năng: 50 điểm
Đổi: 20 điểm (hết danh sách tự động đổi)
— QUẢNG CÁO —


Điểm số ngày càng cao lên, có thể là liên quan tới việc hệ thống thăng cấp, Trần Huỳnh Hải không hiểu rõ về hệ thống, cũng chẳng có khả năng tìm hiểu, đành bỏ qua việc này. Còn về lựa chọn, tất nhiên ngoài lựa chọn một ra thì chẳng còn cách nào hay hơn, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng hắn quen với sự tiếc nuối rồi.

Lo liệu xong lễ truy kiệu cho mười ba thương binh hy sinh anh dũng, Trần Huỳnh Hải cùng đoàn cao tầng bàn bạc vấn đề xử lí hơn năm trăm người Xích Lạc.

Đây không phải chuyện nhỏ cho nên một tộc trưởng như hắn buộc phải tham gia để đưa ra quyết định thống nhất cho lãnh địa. Một hồi thương thảo, Bao Thành Gia đưa ra phương án được mọi người đồng ý, bọn họ lập tức kết thúc buổi họp.

Bao Thành Gia cho người kiểm kê thông tin cá nhân từng người tù binh Xích Lạc, sau đó phân phối mọi người tới các phòng, có điều chưa chế tạo ra giấy bút nên hơi phức tạp và mất thời gian.

Cuối cùng, có hai trăm người ở lại bản doanh lãnh địa, xen lẫn có cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em. Còn ba trăm người được đưa trở về Xích Lạc, từ nay đổi tên thành thị trấn Xích Lạc, trực thuộc lãnh thổ Bách Việt, đó sẽ là một hồi quy hoạch dài, tạm thời bọn họ chưa bàn kĩ lưỡng.

Vì lo sợ đám tù binh phản loạn và muốn hoán đổi thân phận, từ nô lệ trở thành nhà vua, cho nên các thành viên cao tầng đề nghị Trần Huỳnh Hải phải làm cho bọn chúng trong tầm khống chế và ràng buộc với lãnh địa, còn đồng hoá là chuyện sau đó.

Hai trăm người ở lại bản doanh Xích Lạc, được chọn tỉ mỉ những người không khoẻ mạnh và không có tâm phản kháng, còn lại đều được năm mươi tinh binh của Trần Huỳnh Hải phối hợp cùng một nhóm nhỏ đội mạo hiểm đưa về thị trấn Xích Lạc, đồng thời cho thêm phụ nữ chưa chồng ở Bách Việt sang đó, sớm ngày khiến bọn họ lập lên mối quan hệ bó buộc với bản lãnh địa.

Trước khi bọn họ lên đường, Trần Huỳnh Hải tới trước mặt đám đông, phát biểu đôi lời để thể hiện sự tiếp nhận của Bách Việt với chúng.

"Các ngươi đã là người của Bách Việt, là con dân của Bách Việt, từ nay các ngươi sẽ được bảo vệ bởi Bách Việt, không còn lo lắng mất ăn mất ngủ. . ."

Sau đó Trần Huỳnh Hải đi ra, để Bao Thành Gia thay mặt hắn nói tiếp, dù sao ông ta là một thiên tài nội các, việc nói chuyện thuyết trình với đám tù binh sẽ có hiệu quả hơn nhiều.

Đám tù binh bị các quân sĩ tinh nhuệ của Bách Việt canh gác, tay chân trói chặt, chỉ có thể yên lặng ngồi nghe, một vài tên liếc đông nhìn tây, không biết có ý đồ gì, có điều sao thoát khỏi con mắt của Bao Thành Gia, ông ta đã tính toán hết rồi, không cần lo.

. . .

Mùa đông tới, thời tiết buốt giá, ngoại trừ một vài thế lực lớn, đa số các lãnh địa nhỏ yếu đều không chịu nổi, rất nhiều bộ lạc tan rã vì bệnh sốt rét, vì không đủ khả năng tìm lương thực trong môi trường khắc nghiệt.
— QUẢNG CÁO —


Cuối năm, tại một chỗ trong khu rừng nọ, nơi đây từng là ngôi nhà của bộ lạc Xích Lạc, hiện trở thành thị trấn Xích Lạc, trực thuộc lãnh địa Bách Việt.

Đã qua hơn hai tháng từ khi chiến tranh nhỏ xảy ra, thị trấn Xích Lạc giờ đây được tu sửa hoàn chỉnh và khá khang trang hơn trước, điều này phải quy cho công lao của mấy người thợ kiến trúc cao tay trong nhóm tù binh Xích Lạc, đồng thời do sự chỉ đạo của cao tầng lãnh địa.

Nhóm tù binh cũng đã dần quen thuộc thân phận con dân của lãnh địa Bách Việt, một phần do họ nhìn lấy được sự yên bình, và đời sống lạc quan trong lãnh địa, thứ khó thấy ở bộ lạc Xích Lạc khi mà cấp trên đè ép cấp dưới, họ thấy được cả hy vọng từ những người lãnh đạo tài năng.

Tuy nhiên còn một số ít người có tâm cơ, dã tâm và không chịu từ bỏ ý đồ. Mới mấy hôm trước có vài tên không yên phận, đã bị binh sĩ xử bắt, kẻ chủ mưu thậm chí bị giết chết không rõ nguyên nhân.

Thực ra ấy đều là kế Lý Nhân Trung và gợi ý mà Bao Thành Gia đưa ra cho tộc trưởng Bách Việt, sau khi có trình báo đưa về bản doanh của Ngũ Chí Thanh.

Ngũ Chí Thanh hiện tại là trưởng trấn phụ trách Xích Lạc, bên cạnh đó vẫn làm phó trưởng phòng nội chính khi cần. Ông ta là một người lãnh đạo có tài, trong vòng hai tháng đã phối hợp với phòng nội chính khống chế và phát triển thị trấn Xích Lạc rất tốt.

Xích Lạc sẽ là một tấm chắn bảo vệ bản doanh Bách Việt khỏi các đợt tấn công từ bên ngoài, vì vậy tầm quan trọng của nó trong chiến lược quân sự khỏi phải bàn cãi, cần phải phát triển mạnh mẽ không thua kém bản doanh Bách Việt. Đây là lời nói của Bao Thành Gia, cũng trùng với một phần suy nghĩ của Ngũ Chí Thanh.

Còn về trụ sở lãnh địa Bách Việt, mọi thứ đều thay đổi chóng vánh. Tất cả kiến trúc nhà cửa Bách Việt được cải tạo chắc chắn và rộng hơn, tất nhiên có cả việc mở rộng thêm địa bàn để đủ chỗ ở cho người dân mới.

Người trong "hang ngủ đông" đã tỉnh dậy hết, bởi hiệu dụng của thuốc tỉnh ngủ mà Trần Huỳnh Hải mua ở hệ thống trước kia, cộng thêm vấn đề xử trí phù hợp công việc theo năng lực của người dân mới, còn lo liệu cả chuyện khai thác một mỏ đồng thô nhỏ của Xích Lạc, bàn bạc cùng các thành viên cao tầng khác về sản xuất nông cụ, cơ giới và đồ gia dụng, những dự định đường lối tương lai, rất rất nhiều chuyện.

Trần Huỳnh Hải quả thực không biết cảm ơn Bao Thành Gia bao nhiêu lần trong lòng, ông ta đã giúp hắn giải quyết hầu như toàn bộ công vụ trên dưới của lãnh địa, ngoại trừ một vài vấn đề quan trọng cần có hắn.

Hiện tại, sau hai tháng bộn bề như vậy, không kể Trần Huỳnh Hải thu được lên tới hơn ba ngàn điểm nhiệm vụ, thì các lĩnh vực của Bách Việt cũng đủ khiến hắn ta nhếch miệng tự hào.

Tiên lộ gập ghềnh, nữa bước khó đi, trường sinh tịch mịch, một người khó vấn, nếu tự biết đã không thể thành tiên vương, tiên đế, sao không thể thử làm chạn vương?
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng