• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Xuyên Không

Vào một hôm trời đỗ mưa như trút nước, sấm đánh như gõ trống trên đầu. Nhiều người vội vàng tìm chỗ trú. Ở đó có một người đàn ông trung niên khoảng 39 tuổi vừa chạy vào 1 trạm xe bus để trú mưa. Vừa vào đến nơi ông lập tức chửi thề:

“ Haizz được được hôm chiều rảnh, đang định đi nhậu ”

Nói đoạn hắn phủi quần áo ngồi xuống chờ hết mưa, vừa ngồi đợi hắn vừa nghêu ngao hát:

“ Đừng làm rơi thêm, thêm, thêm nhiều giọt lệ

Còn đây bao câu ca anh tặng em! ”

Trong khi chờ hết mưa thì Vương suy nghĩ về cuộc đời mình. Hắn là 1 nhân viên văn phòng làm công ăn lương, hắn là dân FA sống 1 mình ít người biết tới từ khi người thân hắn mất hết. Hắn sống 1 mình cô độc trong căn nhà cấp 4 và giờ đã 39 tuổi nhưng hắn không 1 mảnh tình vắt vai. Mà cũng phải thôi 1 người đàn ông tương lai tăm tối như hắn thì ai thích…

Bípppp ….

Đang trong mạch suy nghĩ thì hắn giật mình nghe tiếng còi xe bus. Vương nhìn lên trời thấy cũng tạnh mưa nên định đi về. Anh ta bước một cách vô định về nhà và nghĩ coi về nhà nên làm gì

“Hay là mình coi nó tiếp nhỉ! ”

Nói đoạn anh ta nở một nụ cười và rảo bước nhanh về nhà

Xoẹtttt Đùngggg ……

Một tiếng sét vang lên làm Vương giật mình nhìn vào chỗ sét đánh xuống, trong làn khói có người đang nằm tại đó. Vương thầm cảm ơn tổ tiên gánh còng lưng khi người nằm ở đó không phải là hắn thì hắn lạnh người khi gương mặt quen thuộc hiện ra .

Đó là gương mặt của hắn, nhưng tại sao lại giống hắn như vậy, chẳng phải người thân của hắn đã chết hết rồi sao. Hắn còn đang hoang mang suy nghĩ thì trên trời có 1 cột sáng hút lấy hắn lên trên cao rồi biến mất.

“ Này! ”

Vương nghe tiếng gọi liền tỉnh dậy. Xung quanh hắn có 3 người đang mặc trang phục cổ trang đang nhìn hắn.

“ Bọn bác sĩ dạo này thích cosplay để hù bệnh nhân à? ”
— QUẢNG CÁO —

Xung quang chỗ hắn đang nằm là 1 màu trắng bao phủ. Người vừa lên tiếng là 1 người phụ nữ mặc áo xanh với mái tóc màu lam dài đến tận kiều đồn, khuôn mặt đầy vẽ cao quý, thân hình nóng bỏng đẹp hơn cả những siêu sao hạng A hay người mẫu mà Vương từng biết.

“ Chắc số đo 3 vòng của bà này cỡ 93-60-93! ”

Vương nghĩ thầm. Người thứ 2 là một ông cụ già áo trắng, râu trắng, tóc bạc tay cầm 1 cây gậy gỗ. Người thứ 3 là một cậu bé mặc trên mình bộ giáp màu tím bóng loáng. Đang quan sát xung quanh và suy nghĩ thì cô gái tóc lam lên tiếng cắt ngang:

“ Tôi biết cậu đang nghĩ gì ? Chúng tôi cũng không có nhiều thời gian để giải thích cho cậu hiểu . Tôi là Thần Sinh Mệnh. Người mặc áo trắng là Thần Trí Tuệ. Còn người mặc áo giáp kia là Thần Chiến Binh chúng tôi nhờ Lôi Thần mang anh lên đây để cử tới 1 đại lục đang bị hỗn loạn và chúng tôi sẽ cho anh 1 cuộc sống mới ở đó! ’’

Thần Trí Tuệ tiếp lời :

‘‘ Chúng tôi đã ở đây chờ đợi hơn nghìn năm để tìm người phù hợp. Cậu là người duy nhất phù hợp với điều kiện của chúng tôi. Chúng tôi cho cậu được lựa chọn 3 món bảo vật mang theo! ’’

Tất nhiên với 1 người như Vương thì hắn không tin những gì 2 tên này nói. Hắn đang đắn đo suy nghĩ làm sao thoát khỏi 3 tên khùng này thì kẻ tự xưng là Thần Chiến Binh lên tiếng :

‘‘ Thời gian lựa chọn đã hết cậu được tặng 1 bảo vật mang trí tuệ siêu phàm và 2 món ngẫu nhiên khi tới nơi! ’’

Nói đoạn Thần Chiến Binh búng tay, Vương liền rơi xuống và ngất lịm đi

Khi Vương tỉnh dậy thấy mình đang ở trên một mỏm đá xung quanh là một màn xương khói bao phủ. Nhìn xuống dưới thì thấy một vực sâu thăm thẳm, đang nghi ngờ những lời mà những người tự xưng là thần nói lúc nãy nói thì hắn nhìn xuống thân thể của mình thì thấy mình có 1 bàn tay bé nhỏ trắng trẻo nhìn như tay con gái khiến hắn vội vã tuột quần xuống kiểm tra.

“Hên xuyên không thành con trai!”.

Xong giờ hắn mới để ý bộ quần áo nó đang mặc là 1 bộ quần áo cổ trang màu đen quanh người dính đầy bụi đất và máu. Hắn nhìn vô một vũng nước gần đó thấy phản chiếu lại là khuôn mặt khôi ngô của một cậu bé nhìn như mới 13-14 tuổi đôi mắt sáng với con ngươi màu lam với một bộ tóc màu trắng sáng bóng mặc dù dính khá nhièu bụi đất.

Vương nhìn quanh tự hỏi đây là đâu và mình xuyên không thành ai đột nhiên một lượng lớn thông tin được truyền thẳng vào đầu của Vương làm hắn nhói đau, cơn đau qua đi để lại một lượng lớn thông tin hiện lên trong đầu Vương .

Qua những thông tin trên hắn biết được chủ cũ của cơ thể này tên là Nguyệt Vương 13 tuổi còn nơi cậu đang đứng là Vực Phế Khí (vì ở đây không thể sử dụng chiến khí) thuộc Nam Đế quốc ở Chiến Giả đại lục. Đây là thế giới lấy thực lực vi tôn và tu luyện làm chính. Vương nhủ thầm:

“ Sao không giống mấy truyện xuyên không mình đọc lúc trước! ”.

Cành giới chung của Chiến Giả Đại Lục được chia làm 10 cấp bậc: Chiến Giả, Chiến Sư, Chiến Linh, Chiến Tướng, Chiến Vương, Chiến Hoàng, Chiến Đế, Chiến Tôn, Chiến Thánh, Chiến Thần. Mỗi cấp bậc được chia làm Cửu tinh.
— QUẢNG CÁO —

Yêu thú ở đây cũng được phân ra làm 9 cấp. Mỗi cấp lại được phân ra 3 cấp bậc Sơ, Trung, Hậu.

Chiến kĩ, Chiến pháp chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng 4 cấp độ. Mỗi cấp lại được phần ra 3 câp độ Sơ, Trung, Cao. Cuối cùng là chiến bảo và đan dược. Chiến bảo được phân ra Hoàng bảo, Huyền bảo, Tiên bảo, Thánh bảo, Thần bảo. Đan dược được phân ra Cửu phẩm.

Vương đang định xem thêm về quá khứ của chủ củ thân xác này thì một giọng nói vang lên:

“ Mất 30 phút để hệ thống đồng bộ hóa! ”

Vương bất ngờ hỏi:

“Ngươi là ai mà lạc trôi vô não ta vậy? ”

Người kia giọng điệu không chậm không nhanh trả lời lại:

“Tôi là người canh giữ Cửu Tầng Vạn Thư Tháp trong thức hải của người thưa chủ nhân!”.

Khoan dừng khoảng chừng là hai giây . Bất ngờ Vương giọng đầy ngờ vực thốt lên:

“Cửu Tầng Vạn Thư Tháp? ”

Như hiểu được ý của Vương, giọng nói không rõ nam hay nữ lại lên tiếng:

“Cửu tầng Vạn Thư Tháp là một trong ba bảo vật được các vị thần tặng cho cậu, Cửu Tầng Vạn Thư Tháp được tạo ra bởi Thần Trí Tuệ, một vô thượng bảo vật dạng lưu trữ thông tin ai có được bảo vật này là sở hữu được sự hiểu biết lớn nhất của thế gian và tôi là linh hồn hay còn là người canh giữ tháp!”

Vương tò mò hỏi:

“Thế hai bảo vật kia là gì vậy!”

Hồn Tháp đáp (Từ giờ tôi gọi ông canh tháp là Hồn Tháp nha):

“Hai bảo vật kia khi nào ngươi mạnh hơn sẽ được biết!”
— QUẢNG CÁO —

Hiểu biết lớn nhất thế gian nghe thì có vẽ khoa trương nhưng là sự thật. Vương nhủ thầm đây không phải là đặc quyền nhân vật chính sao, đang miên man suy nghĩ thì giọng nói của Hồn Tháp vang lên

“Đồng bộ kí ức hoàn tất!”

Một mảnh kí ức được đưa vào não của Vương, đang hí hững vì sắp làm lại cuộc đời với tương lai sáng lạng thì mặt Vương từ từ méo lại:

“Sao ba tên kia cho ta xuyên không vô tình cảnh như này!”

Chuyện là Nguyệt Vương (Từ giờ gọi main bằng tên này) là một nhị công tử của Nguyệt gia to nhất nhì trấn Thanh Thủy này. Hôm nay khi đi chơi cùng bọn trẻ trâu trong trấn, trong đám có con nhỏ được thằng này để ý nên nó muốn lấy le bèn đứng trên mỏm đá để tỏ ra ngầu, ngờ đâu 1 cơn gió mạnh đi qua làm thanh niên lộn đầu té xuống vực.

“ Hồn Tháp, cơ thể ta rớt xuống vực có bị làm sao không?”

“ Cơ thể của cậu không gặp vấn đề gì cả…”

“May quá!”

“… nhưng cú té quá mạnh khiến cho cơ thể không thể hấp thu chiến khí được nữa”

“???”

Ở cái thế giới thực lực vi tôn mà không hấp thụ chiến khí được nữa thì số phận của cậu bé Nguyệt Vương coi như như kết thúc.

Vương vừa ảo tưởng mình là main chính xong giờ đây lại thành phế vật bao nhiêu ước mơ còn dang dở, bao nhiêu gái anh muốn thịt khi làm lại cuôc đời mà giờ đây thằng trẻ trâu kiếp trước vì muốn lấy le với gái lại làm hỏng ước mở của Vương .Tự nhiên trong não của vương rung lên mãnh liệt và giọng nói quen thuộc vang lên:

“Ở đây có bảo vật….”.

Và một cơn đau như búa bổ khoảng 15 phút sau trong đầu Nguyệt Vương hiện ra một tấm bản đồ và nó chỉ trong hang động kia có bảo vật. Vương thoáng chút ngạc nhiên và vui sướng không ngờ Cửu Tầng Vạn Thư Tháp còn có khả năng tầm bảo như vậy. Nhưng Vương vẫn không vui lên được vì có bảo vật mà không có sức giữ thì càng dễ bị chết, Nhưng bảo vật đã đến mồm mà không lấy là ngu dốt nên Vương quyết định đi vào ( Tham Lam ).

Thiên La là một bộ truyện tiên hiệp nói về tán tu Lâm Phong vô tình đạt được kỳ ngộ, từ đó mở ra con đường đại đạo cho bản thân.
Truyện có tiết tấu nhẹ nhàng, hài hước, bối cảnh hư cấu, cốt truyện theo phong cách cổ điển.
Hi vọng các đạo hữu có được những phút giây vui vẻ khi đọc truyện.