• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 23: hành sự cẩn thận

Vân Trung Hạc vừa nhìn liền biết bản thân gặp phải một tên cao thủ thiên về thân pháp đột kích, bởi vì tốc độ đối phương nhanh cùng quỷ dị hơn nhiều so với cảnh giới thực của đối phương.

Hắn lúc này trên người trúng độc không thể vận động quá mạnh, nếu không độc tố sẽ nhanh chóng phát tán, đến lúc độc công tâm, như vậy không còn cách nào cứu chữa.

Vân Trung Hạc thật sự không hiểu nổi, tại sao ở chỗ này lại còn có một người, lại chọn đúng lúc chí mạng như thế này ra tay.

Lão tặc thiên hôm nay muốn hắn phải chết hay sao?

Cho dù cảm thấy bản thân hôm nay khó mà có hạ tràng tốt đẹp nhưng Vân Trung Hạc vẫn quyết tâm phản kháng.

Hắn rút kiếm vung mạnh về phía người lao tới, muốn ép lui đối phương.

Chỉ cần cho hắn cơ hội hắn lập tức sẽ mò lấy thuốc giải trên người Chung Linh, sau đó lập tức rời khỏi chỗ này, quyết không quay đầu lại.

Nhưng mà đáp lại hắn chỉ là một tiếng cười khinh miệt:
"nội lực cũng không dám dùng để gia cường vũ khí, xem ra độc tố của Chồn sấm sét rất ghê gớm a".

Tống Thanh Thư bàn tay vươn ra, Kháng Long thủ sáo không chút nào khách khí bắt lấy lưỡi kiếm của Vân Trung Hạc, đem nó uốn cong.

Nhìn thấy cảnh này Vân Trung Hạc giật nảy mình:
"thủ pháp này...là [Nhiễu chỉ nhu kiếm], võ công Võ Đang?".

"đoán đúng, đáng tiếc phần thưởng của ngươi hơi đáng sợ một chút".

Tống Thanh Thư nhanh như chớp liền áp sát vào người đối phương, ra tay điểm huyệt khiến cho Vân Trung Hạc cả người cương trực tại chỗ.

Vân Trung Hạc sắc mặt biến ảo một chút, cuối cùng thở dài.

Đi đêm lắm có ngày gặp ma, hắn cũng đã từng nghĩ đến bản thân có hạ tràng như ngày hôm nay.

Chẳng qua là không ngờ sẽ tới sớm như vậy mà thôi.

Quả nhiên ác giả ác báo a.

"đa tạ ân công cứu mạng, không biết ân công là cao đồ nào của Võ Đang, có thể cho tiểu nữ biết đại danh để có thể báo đáp ân công được không?".

Chung Linh vốn đã tưởng mình hôm nay nhất định bị tên dâm tặc này hung hăng làm nhục sau đó giết chết, tâm lí đã vô cùng tuyệt vọng nhưng bây giờ đột nhiên thấy người xông ra ứng cứu, sử dụng võ công lại được Vân Trung Hạc vạch trần là Võ Đang trong lòng cực kì vui mừng.

Võ Đang là danh môn đại phái, mỗi người đều chính trực thường xuyên ở trên giang hồ hành hiệp trượng nghĩa.

Cho dù nàng lúc này ăn mặc có chút mát mẻ, nhưng nàng tin tưởng đối phương đã dám ở lúc này ra tay tương cứu chắc chắn sẽ không phải là loại người xấu kia.

Tống Thanh Thư đem Vân Trung Hạc khống chế, trong lòng âm thầm vui vẻ.
— QUẢNG CÁO —

Không nghĩ Chung Linh lại xuất lực như vậy khiến cho Vân Trung Hạc trúng độc của Chồn sấm sét trước, nếu không hắn muốn xử lí tên dâm tặc này còn không dễ đây.

Một không cẩn thận còn có thể sẽ lật thuyền trong mương.

Dù sao Nhị lưu cao thủ có thể dùng nội công gia cường vũ khí, Kháng Long thủ sáo của hắn có chắc chắn nữa cũng khó mà kiên trì chiến đấu lâu dài, bởi vì cảnh giới đưa tới ưu thế cách biệt quá xa.

Tống Thanh Thư lạnh nhạt nhìn nàng một cái, hắn hỏi:
"thuốc giải Chồn sấm sét ở đâu? Ta không muốn sờ loạn trên người của ngươi".

Chung Linh nghe vậy đột nhiên biến sắc:
"ân công, ngươi muốn cứu tên dâm tặc này?".

"ha ha, ta đâu có rảnh rỗi như vậy.

Ngươi tốt nhất là nên phối hợp ta một chút, bởi vì Tống Thanh Thư ta không giống như các sư thúc của ta lắm đâu".

Nghe đối phương báo ra tên tuổi, Chung Linh sắc mặt hòa hoãn một chút, nàng hơi đỏ mặt nói ra:
"ở cái túi treo bên hông ta, trong lọ sứ có đánh dấu màu hồng".

Tống Thanh Thư nghe vậy liền lấy ra thuốc giải độc, sau đó thu vào, không hề có ý tứ giúp Vân Trung Hạc giải độc.

Chung Linh nhìn thấy vậy hơi thở phào nhẹ nhõm.

Tống Thanh Thư lại nói:
"gọi Chồn sấm sét của ngươi lại đây.

Ta có việc muốn mượn nó mười ngày nửa tháng, dùng xong sẽ mang trả lại cho ngươi, ngoài ra ta còn có thể trả tiền thuê sủng vật của ngươi".

Chung Linh nghe vậy lập tức khó xử:
"ân công, Chồn sấm sét là sủng vật ta nuôi từ bé, đối với ta rất thân thiết, ta..."

Tống Thanh Thư bình tĩnh nói ra:
"cho ta mượn Chồn sấm sét, ân tình này liền xong".

Chung Linh nghe vậy sắc mặt nhất thời lộ ra vẻ buồn bã, ân công thoạt nhìn rất lạnh nhạt, có chút không giống như nàng tưởng tượng đây.

Nàng từng nghe bằng hữu kể chuyện các thiếu hiệp ở trên giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, phong độ như gió xuân ấm áp, khiến cho lòng ngươi say đắm.

Ai ngờ đến lúc bản thân gặp phải liền không như tưởng tượng, không trách Tống công tử vừa đi ra liền chủ động nói hắn không giống mấy vị sư thúc của hắn a.

Cách đối nhân xử thế này, thật cmn khác thường.

"Chồn sấm sét, lại đây.
— QUẢNG CÁO —


Đây là bằng hữu của ta, ngươi đi theo hắn chơi mấy ngày đi, nhất định phải nghe lời a".

Chồn sấm sét được Chung Linh nuôi từ nhỏ, cực kì thông nhân tính cùng nghe lời Chung Linh, bởi vậy gật gù chạy tới bên cạnh Tống Thanh Thư, nhưng trong ánh mắt vẫn có chút cảnh giác.

Tống Thanh Thư nhíu mày, hắn thử nghiệm đưa tay ra đặt xuống mặt đất, Chồn sấm sét chần chừ nhìn về phía Chung Linh.

Chung Linh dùng ánh mắt ra hiệu một cái, Chồn sấm sét cuối cùng ngoan ngoãn bò lên tay Tống Thanh Thư, được hắn để ở trên vai.

Đột nhiên được đứng ở vị trí quen thuộc khiến Chồn sấm sét hơi buông xuống cảnh giác với Tống Thanh Thư một ít, bắt đầu kêu lên chít chít, đối với Vân Trung Hạc nhe răng hung ác.

Tống Thanh Thư lấy ra 1000 lượng bạc, đây là một số tiền không nhỏ, hắn gấp lại để vào túi cho Chung Linh, sau lại nhẹ nhàng lay động huyệt vị của nàng nói:
"ta đã giúp ngươi phá giải bớt nội lực của Vân Trung Hạc.

Chỉ khoảng 10 phút nữa ngươi có thể hoạt động bình thường.

Ngươi không nên đem chuyện này tuyên dương ra ngoài.

Chỗ này là một chỗ ở cũ của trưởng bối ta.

Nếu ta còn thấy ngươi lảng vảng ở chỗ này, đừng trách ta không khách khí".

Nói xong hắn liền xách lên Vân Trung Hạc, dưới chân đạp mạnh một cái, thi triển khinh công thân pháp liền rời đi.

Chung Linh nhìn thấy cảnh này không nhịn được nhíu mày thở dài một tiếng.

Không ngờ thanh niên tài tuấn trên giang hồ cứu nàng đầu tiên lại là một người có phong cách đặc thù như vậy, quả thật là khiến nàng mở mang tầm mắt, cũng biết hiện thực không mỹ hảo như nghe đồn a.

Có điều đám người tứ đại ác nhân này thật sự buồn nôn, nàng nhất định phải trở lại báo cho cha nàng việc này, để hắn đem tất cả những người còn lại đuổi ra khỏi cốc mới được.

Bọn hắn đúng thật không phải thứ tốt lành gì.

...

Tống Thanh Thư mang Vân Trung Hạc đến bên một bờ vực, hắn dùng nội lực tra xét một chút, phát hiện Vân Trung Hạc có khoảng 28 năm nội lực, đã sắp đạt tới cực hạn của Nhị lưu cao thủ.

Vân Trung Hạc nhìn thấy cảnh này thở dài:
"ngươi muốn ném ta xuống sao? Cũng được, xem như chết rất nhanh, không đau đớn gì".

"đúng là muốn ném xuống, nhưng không phải lúc này cùng tình cảnh này".

Nói xong hắn đột nhiên phát động Bắc minh thần công, Vân Trung Hạc sắc mặt kịch biến, chỉ cảm thấy nội công của mình đang nhanh chóng trôi đi, bị Tống Thanh Thư cướp đoạt.

Vân Trung Hạc đột nhiên cười to:
— QUẢNG CÁO —

"Hấp tinh đại pháp? Hóa công đại pháp? Ha ha ha, không ngờ cao đồ của Võ Đang lại tu luyện võ công bị người khinh bỉ của tà phái này.

Hôm nay đáng tiếc ta lại chết ở đây, nếu không sẽ đem chuyện này tuyên dương giang hồ, để mọi người bình phẩm một phen.

Võ Đang tự xưng danh môn đại phái, cao cao tại thượng nhiều năm như vậy, chỉ cần tin tức này vừa lộ ra, các ngươi còn có thể cao cao tại thượng được sao?".

Tống Thanh Thư lạnh nhạt nói:
"đáng tiếc ngươi không có cơ hội.

Ta cũng chính vì đề phòng tin tức này lộ ra hành động mới phải cẩn thận như vậy".

"cao đồ Võ Đang lại dám luyện tà công, đủ thấy nội tâm ngươi như thế nào.

Ta chết không oan".

Rất nhanh Vân Trung Hạc liền không nói nổi nữa, cả người tinh khí thần suy sụp, cuối cùng tắt thở chết đi.

Tống Thanh Thư yên lặng vận chuyển công pháp, đem nội công của Vân Trung Hạc hấp thu chuyển hóa thành của mình.

Một lát sau hắn liền mở mắt ra:
"nội công tăng lên khoảng 3 năm, tỉ lệ chuyển đổi hơn 1/10 một chút, rất thấp.

Có điều võ giả trên giang hồ hàng ngàn hang vạn, luôn đủ để cho ta hấp thu, đắp lên cảnh giới chí cao vô thượng.

Vân Trung Hạc, cảm tạ ngươi đã trở thành một hòn đá đặt chân trên con đường trở nên cường đại của ta".

Nói xong hắn dùng một chưởng đem Vân Trung Hạc hủy dung, sau đó ném xuống vực sâu.

Võ công không phân chính tà, nhưng người thì có. Bắc minh thần công không phải là thứ mà ai cũng có thể nhận ra được.

Bởi vậy thứ này rất dễ bị kẻ gian lợi dụng đặt điều, Tống Thanh Thư không dám đem sự an toàn của mình cùng Võ Đang ra đánh cược.

Cao đồ Võ Đang tu luyện Bắc minh thần công của phái Tiêu Dao lại dễ bị hiểu nhầm là tà công Tinh túc cùng Minh giáo, cái này giải thích đến nát họng cũng không giải thích được.

Vân Trung Hạc lúc này so với Tống Thanh Thư mạnh hơn rất nhiều, nhưng bởi vì hắn cho rằng Chung Linh là bé thỏ trắng không cách nào uy hiếp được hắn, lại không lường trước được sẽ có đột biến xuất hiện, bởi vậy gãy ở chỗ này.

Tống Thanh Thư đem cái này xem như bài học, thời khắc cảnh tỉnh chính mình.

Giang hồ hiểm ác, hắn chỉ có thể bước đi từng bước thật cẩn thận, không thể để lộ ra bất kì manh mối gì, nếu không hắn rất dễ trở thành võ lâm công địch, không chỉ liên lụy Võ Đang còn khiến hắn vạn kiếp bất phục.


Nuôi gà thành Tiên. Tuy Main có Hack, nhưng hơi khổ, nhịp truyện chậm rãi. Main trưởng thành, khôn dần theo thời gian, chứ không phải vừa sinh ra, vừa xuyên qua đã là thiên tài. Lúc đầu có thể nói là hơi đần. Về sau, tác càng viết càng hay. Mong ủng hộ Trường Sinh, Bắt Đầu Từ Tạp Dịch Nuôi Gà .
Theo dõi truyện đi các lão gia ^_^