• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Nhà Khoa Học Điên
Bên trong một nhà thương điên nọ có một ông chú tóc bạc mặc áo bác sĩ đang nói nhảm.

"Shu, cậu phải nghe ta nói. Ta thật sự là một người du hành thời gian. Ta đến đây hoàn toàn là do tai nạn."

Đối diện ông chú là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi. Anh có mái tóc màu nâu pha một nhúm tóc vàng. Đôi mắt đờ đẫn, không tập trung. Tay phải có màu xanh đen, hiển nhiên là một cánh tay giả được lắp vào.

"Được rồi." Shu điềm đạm nói. "Tôi tin anh, Rintarou. Nhưng anh gọi tôi đến đây làm gì?"

Đây không phải là lần đầu sự việc này xảy ra. Cứ cách nhau một khoảng thời gian, ông chú sẽ trở nên như thế này, làm cho những y tá, bác sĩ mệt mỏi nguyên ngày.

"Để bàn việc làm ăn." Hai tay Rintarou chà xát với nhau. "Ta đã tìm được cách để trở về thế giới của mình, Shu ạ!"

Dứt lời, Rintarou liền chạy đi lục lọi đống linh kiện máy móc được đặt lộn xộn trên sàn. Shu kiên nhẫn ngồi đợi.

Shu có tên đầy đủ là Ouma Shu. Anh là một bác sĩ tâm lý. Ông chú trước mắt này là Okabe Rintarou, một trong những bệnh nhân của anh. Ông ta mắc chứng hoang tưởng, thường tự nhận mình là một người đến từ thế giới khác, vì du hành thời gian mà lạc đến đây. Trong quá trình làm việc, Shu đã chứng kiến nhiều loại hoang tưởng, trong đó du hành thời gian khá hiếm.

Trong khi Rintarou bận bịu, Shu chống cằm suy nghĩ nên làm gì để ông ta ngưng chứng bệnh này. Người này tư duy thường thức vẫn còn rất bình thường, nếu có thể đánh tan ảo tưởng, chắc chắn cơ hội trở về xã hội sẽ không là mộng tưởng.

Tầm vài phút trôi qua, Rintarou quay lại cùng với một quả cầu to bằng quả bóng tennis trên tay. Ông ta hớn hở nói: "Đây rồi. Đây chính là thiết bị tương lai số 21124, máy du hành thời gian phiên bản bỏ túi."

Rintarou đưa quả cầu cho Shu. Ngay khi chạm vào, một sự lạnh lẽo truyền đến từ bề mặt kim loại lên tay. Bề mặt quả cầu có những đường rãnh nhỏ, gió ấm thổi ra từ bên trong. Cầm thấy rất nặng, chừng hơn một đến hai ký lô.

"Anh lấy thứ này từ đâu ra?" Shu nói.

"Ta chế chứ ai." Rintarou tự hào nói, không kiềm được làm một cái dáng thật ngầu. "Ta đã nói chúng ta gặp nhau là để bàn việc làm ăn. Ta không thể du hành vì ký ức của ta đã vượt quá dung lượng mà bộ não có thể chứa, đi lại cực kỳ nguy hiểm. Nếu cậu đồng ý hỗ trợ, ta có thể trở về với thế giới của ta."

"Hỗ trợ?" Shu nhướng mày. "Tôi không thể thả anh đi được đâu. Anh tốt nhất nên ở lại bệnh viện để điều trị."

Rintarou xùy một tiếng và nói: "Không phải chuyện đó. Ta cần cậu quay trở lại cái ngày Lost Christmas xảy ra và đưa ta máy thời gian. Mối làm ăn mà ta nói là cậu có thể quay trở lại quá khứ để có một cơ hội thứ hai, còn ta thì có thể trở về nhà.

Ý cậu thế nào?"
— QUẢNG CÁO —

Shu không trả lời ngay mà nhắm mắt, vuốt ve quả cầu trong tay. Khao khát thay đổi quá khứ của anh là mãnh liệt hơn ai hết. Gai, Hare, Jun, Oogumo,... Những con người đã tử nạn trong chuỗi sự kiện đó. Đã bao đêm họ xuất hiện trong những cơn ác mộng tràn đầy ám ảnh. Còn Lost Christmas là nơi tất cả bắt đầu. Ngày 24 tháng 12 định mệnh, vi rút Apocalypse Khải Huyền lan tràn và phá huỷ Nhật Bản. Nếu như nó không xảy ra và Shu có thể thay đổi mọi chuyện, thực tại chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn nhiều.

"Còn có Inori..." Shu lẩm bẩm. Một bóng người mảnh mai xuất hiện sau lưng và ôm lấy anh. Rintarou kế bên hoàn toàn không thấy được hình dáng này.

"Inori, nếu thật sự có một cơ hội thứ hai. Em có nắm lấy nó không?" Shu khẽ nói.

"Có." Một giọng nói khẽ vang lên trong đầu Shu.

Rintarou không hiểu gì hết, nhìn Shu bằng một cặp mắt ngạc nhiên. Tại sao cậu ta lại nói nhảm một mình? Ta mới là người bị đưa vào bệnh viện tâm thần cơ mà.

"Được thôi. Tôi đồng ý." Shu nói. Nếu muốn cho bệnh nhân ngưng hoang tưởng, biện pháp trực tiếp nhất là cho họ thấy sự thật phũ phàng.

"Tốt." Rintarou vỗ vai Shu. "Mười hai giờ đêm ngày Giáng Sinh đó là khi ta đặt chân đến thế giới này. Khi đến nơi, thị lực của cậu chắc chắn sẽ hồi phục, ta khi ấy mặc một chiếc áo blouse trắng như bây giờ. Cậu chắc chắn có thể dễ dàng nhận ra. Để kích hoạt máy thời gian, cậu chỉ cần vặn nó ba lần, theo chiều phải - trái - phải. Khi nào cậu sẵn sàng thì hãy bắt đầu."

"Được rồi. Làm ngay đi." Shu thở dài và làm theo lời Rintarou. Nếu như ông ta nhận ra sự thật không biết sẽ có phản ứng gì đây. Tốt nhất nên chuẩn bị cuốn họng để la lên.

Sau khi vặn quả cầu, nó bỗng nứt ra một cái khe lớn, để lộ ra các thành phần máy móc và bánh răng. Một cơn gió mạnh mẽ trào ra từ bên trong. Đồ đạc trong phòng đều bị đánh bay, Rintarou chạy núp sau giường không biết từ khi nào. Shu không thể di chuyển, một loại điện năng truyền đến từ quả cầu khiến cả thân thể tê liệt. Đôi mắt của anh mở lớn và hốt hoảng nói: "Rintarou! Chuyện gì đang xảy ra?"

Rintarou ngước cái đầu từ phía sau thành giường nói: "Đừng lo. Máy du hành thời gian đang khởi động. Nó sẽ nhanh hoàn tất. Hãy nhớ lấy giao kèo của chúng ta."

Gió thổi ra từ bên trong quả cầu bỗng đổi thành lực hút. Ngay lúc này nhân viên của bệnh viện chạy đến và trông thấy Shu.

"Bác sĩ Ouma!" Một nữ y tá thất thanh nói.

"Mau tránh xa!" Shu hét lên.

Một hình cầu đen lòm nở rộ từ máy thời gian và nuốt chửng lấy Shu. Nó chỉ tồn tại vài giây sau đó liền thu nhỏ lại và biến mất. Mảnh đất nơi Ouma Shu đứng lúc trước đã không còn ai, sàn căn phòng chỗ đó bị cắt mất một miếng lớn.

Nơi đây là một không gian không có trọng lực. Shu vùng vẫy trong sự trôi nổi hi vọng có thể nắm lấy được thứ gì đó nhưng không có kết quả. Anh không biết mình đang ở đâu, đôi mắt vô dụng không giúp ích được gì, đôi tai chỉ nghe được những làn gió mạnh mẽ và một số tiếng điện xoẹt. Shu la lên mấy lần, không có ai đáp lại. Nhưng có một người mãi mãi gần bên.

"Inori!"
— QUẢNG CÁO —


"Em đây..." Giọng nói của Inori như điệu sáo du dương, cảm hoá hết thảy.

"Chúng ta đang ở đâu?" Shu nói.

"Em không rõ. Nơi này rất kì lạ. Nó trông như bên trong một vòi rồng dài bất tận."

Shu thử di chuyển, cố gắng đạp tay bơi và dùng chân vung vẩy nhưng không hề có tác dụng nào. Tâm thần mệt mỏi, cơ thể rã rời, anh mặc kệ mọi thứ và lâm vào giấc ngủ trong dòng thời gian.

Không biết bao lâu đã qua, Ouma Shu lần nữa tỉnh giấc. Lần này anh đang nằm trên một mặt đất sần sùi, không khí có mùi dầu nhớt và thật khô khan. Mỗi lần hít thở đều là giày vò.

Shu chậm chạp ngồi dậy và mò mẫm cảm nhận. Nơi này là một bãi rác. Linh kiện máy móc hư hỏng và đã qua sử dụng chất đầy mọi nơi, che lấp cả mặt đất. Vị trí Shu nằm qua cũng tương tự, anh tự hỏi đó có phải là lý do cả bờ lưng cảm thấy đau nhức.

"Máy thời gian ở bên trái." Inori nói.

Cách Shu chừng nửa mét có một quả cầu nho nhỏ khác biệt với đống rác còn lại. Anh dựa theo chỉ dẫn của Inori mà mò mẫm, dễ dàng cầm lấy cái máy. Shu cẩn thận bỏ nó vào trong túi áo, anh còn phải đưa thứ này cho Rintarou.

"Rintarou nói là đưa mình về lại Lost Christmas nhưng mình không nhớ ở Roppongi có một bãi rác như thế này." Shu lẩm bẩm. Một cảm giác bất an dần hình thành. "Chúng ta đang ở đâu thế, Inori?"

"Em không rõ." Giọng Inori ngập ngừng. "Nhưng nơi này không giống như Roppongi hay Tokyo. Bầu trời vàng khè, xung quanh thì chỉ có tàn tích và rác thải chất như núi."

"Tàn tích trông như thế nào?"

"Nó khác với Nhật Bản lắm. Tất cả vật liệu đều được làm từ kim loại và kiểu cách hoàn toàn xa lạ."

Shu chau mày. Chẳng lẽ có vấn đề đã xảy ra. Inori chắc chắn có thể nhận ra được Nhật Bản. Dù không phải là quận Roppongi quen thuộc thì sự khác biệt cũng sẽ không quá lớn. Dựa theo chỉ dẫn của Inori, Shu nhặt lấy một cây gậy sắt gần đó và bắt đầu lần đường đi. Bãi rác này cứ như vô tận, dù đi mãi nhưng vẫn không thể tìm được một nơi không có kim loại phế thải hoặc kiến trúc bỏ hoang. Thay vào đó, mảnh rác lớn nhất lại xuất hiện.

Trước mặt Shu có một bức tường kim loại to lớn, vượt qua chiều cao của cậu. Tựa theo bức tường, Shu bước đi, mong rằng sẽ tìm được điểm cuối của nó nhưng bức tường này kéo dãi mãi không dứt. Shu nghĩ có khi nào đây chính là biên giới của bãi rác và nếu anh cứ men theo mà đi hẳn sẽ tìm được một cánh cổng hay thứ gì tương tự.

"Vật này là gì, Inori?"
— QUẢNG CÁO —

"Em không rõ nữa. Nó quá lớn. Nhưng có phần giống như một toà lâu đài bằng sắt."

Bây giờ Shu đã chắc chắn mình không có ở bất cứ nơi nào tại Nhật Bản. Với kích thước to lớn của bãi rác này, nó chắc chắn sẽ rất nổi tiếng, song Shu lại không có bất kỳ nhận thức nào.

"Rintarou, anh đưa tôi đến nơi nào đây?"

Thời gian lặng lẽ trôi qua, ngay khi đôi chân của Shu rã rời và đang dần từ bỏ hy vọng thì Inori phát hiện một điều kỳ lạ trên bức tường kim loại.

"Phía trước có một gì đó!" Inori nói.

Một phần của bức tường bị lõm sâu vào bên trong, kim loại bị nứt toác ra để lộ một lỗ hổng đủ cho một người lớn chui vào. Shu khẽ chạm vào cạnh lỗ hổng, không hiểu sao hình ảnh một người nào đó đấm ra cái lỗ này lại thoáng hiện lên trong đầu. Anh khẽ cười và bước vào bên trong. Một con người không thể nào làm ra được chuyện này. Trừ phi người đó cũng có những khả năng phi thường như Đế Quyền.

"Đây đúng là một toà lâu đài hay gì đó, Shu. Chúng ta đang ở trong một hành lang. Mặc dù cảnh vật đổ nát nhưng em vẫn có thể mường tượng ra. Nơi này khi còn nguyên vẹn chắc chắn rất sang trọng."

Bên trong khu vực mới và xa lạ, Shu lại lần nữa bước đi. Nhưng lần này, môi trường xung quanh đã không còn yên tĩnh. Tiếng ken két của kim loại ma sát với nhau, dây điện bị hở kêu chí chách và sàn nhà cũ kỹ mỗi lần Shu đặt chân lên đều khẽ rên.

Càng đi vào sâu, một cảm giác thôi thúc bắt đầu xuất hiện trong lòng Shu.

"Inori. Em có cảm thấy nó không?"

"Có ạ. Nó có cảm giác giống như... một linh hồn."

"Không. Nó giống như một Void. Nhưng tại sao một Void lại có thể kêu gọi anh?"

"Shu... Đế Quyền không phải đã biến mất sao?"

"Anh không rõ."

Câu chuyện đầy ánh sáng và sự tích cực, từng bước trưởng thành đi lên từ vực sâu, bắt đầu ngô nghê cho tới lão luyện Vạn Biến Hồn Đế