Chương 29: Sức mạnh của Vô Duyên

Triết Minh lại nhớ lại những điều hắn đáng lẽ phải quên.

Nghiên cứu, máy móc, âm mưu quỷ quyệt, lạnh lùng tàn nhẫn.

Cũng may là tỉnh rồi… Triết Minh nghĩ thầm, sau đó hắn ngẩng đầu, căn phòng trọ quen thuộc lọt vào mắt, đem lại cảm giác yên bình đến lạ kỳ.

Triết Minh quay đầu, khuôn mặt điển trai của gã Vô Duyên lộ ra ở trước mắt.

Quả thực, gã này cũng thuộc dạng đẹp mã, nếu không phải do cái nết bóp c·hết cái đẹp thì e rằng cũng có không ít em gái theo đuổi Vô Duyên rồi. Triết Minh khẽ đảo mắt, sau đó chăm chú quan sát xung quanh.

Hai người, nằm trên một cái giường êm ái.

Tức khắc, Triết Minh lại quay đầu nhìn về hướng bàn học của mình, khi thấy Thiên Linh đang tựa cằm, mắt nhắm hờ lại. Còn áo vest được cởi ra vắt tạm lên thành ghế.

Bởi vì thời tiết nóng nực, cho nên Thiên Linh mới xắn tay áo sơ mi lên, cô tựa mình trên ghế sofa, tay gác lên trán và mắt nhắm hờ. Cộng thêm vẻ ngoài nam tính, Triết Minh tức khắc nghĩ đến 7749 cốt truyện về tổng tài nam thần bá đạo.

Đêm yên tĩnh khiến lòng Triết Minh cũng không còn vấn vương những nỗi lo âu nữa. Căn phòng trọ vốn trống trải nay lại có thêm hai người khác, mang lại một ít cảm giác ấm áp.

Triết Minh bất giác mỉm cười, có lẽ có một vài người đồng đội cũng không tệ?

Hắn lặng lẽ đứng dậy đi vào trong bếp, khi trở lại đã mang theo hai cây ớt. Triết Minh lộ ra sát ý, chỉ thấy tay hắn phất lên, cắm thẳng “ám khí” trên tay vào hai lỗ mũi của Vô Duyên.

Làm xong, hắn lập tức nằm xuống bên cạnh gã, giả vờ như bản thân vẫn còn chìm trong giấc ngủ.

“Phụt! Trời má! Cái gì xảy ra vậy? Mũi tôi!”

Vô Duyên còn đang ngủ chợt cảm thấy hai lỗ mũi cay xè, tay rút lấy hai cây ớt ra và thở phì phò, gã ta ngồi bật dậy và hoang mang nhìn xung quanh.

Thiên Linh cách xa đó còn đang đưa tay chống cằm, mắt nhắm hờ lại như đang ngủ. Điều đó khiến Vô Duyên không khỏi vuốt cằm, người phụ nữ ấy tỏa ra khí chất của một con người tinh anh - một loại người mà gã rất hiếm khi gặp.

Nghiêm túc tỉ mỉ, đồng thời có phong thái tinh nhuệ, thật cảm thấy an tâm khi có một người như vậy trong đội.

Vô Duyên khẽ bật cười, sau đó…

“Là chú mày đúng không? Giả vờ ngủ cái quần què!”

Gã tức khắc nhào vào Triết Minh, bộ dáng như thể biến thái khiến Triết Minh vội vàng nhổm người dậy mà né ra chỗ khác, hô to:

“Vờ lờ! Sao ông anh phát hiện được???”

“Má! Chú mày giả vờ ngủ thật!!!”

“Cái quái- Anh lừa em hả???”

Sau đó hai người lăn lộn trên giường, chỉ đến khi Thiên Linh b·ị đ·ánh thức, cô thở dài đưa mắt nhìn về phía cả hai.

Triết Minh và Vô Duyên vừa quần nhau một hiệp vất vả, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở nặng nề, ánh mắt nhìn nhau lộ ra vẻ mập mờ giữa hai người, một kẻ cao to cường tráng áp đảo thanh niên mới lớn, xung quanh cả hai, chính là chăn gối nhăn nheo-

Dĩ nhiên, bọn họ đều là trai thẳng.

Cảnh tượng cực kỳ cay mắt, không hổ là hai tên hề lập chung một đội với nhau.

Thiên Linh im lặng, nhưng khi thấy cô vừa tỉnh lại, thì Triết Minh đã túm chăn quấn quanh người, bộ dáng tựa như thiếu nữ bị cưỡng gian:

“Cô… cô không biết… trong lúc tôi đang ngủ thì ông anh này ổng…”

Thiên Linh:...

Cái quỷ gì vậy?



Vô Duyên khinh bỉ nhìn Triết Minh, gã mở miệng và nói một cách đầy ghét bỏ:

“Anh uổng công giúp chú thắng phó bản, chú lại ngậm máu phun người như thế?”

“Giúp cái gì? Đều là em một tay trấn áp kẻ địch, giành lại chiến thắng cho phe mình.”

Triết Minh cười lạnh, là hắn lấy một địch hai, sau đó quay trở lại kéo theo Thiên Linh. Gã Vô Duyên âu cũng chỉ là một tên được hưởng ké công danh lợi lộc mà thôi.

Thiên Linh:...

Hai người nói như thế làm cô cũng suýt quên mất mình là người chặn đánh hơn hai mươi tên Kẻ Thủ Ác cơ đấy.

Thiên Linh thở dài, cô đưa tay day day trán, sau đó mới nhìn lấy đồng hồ, giọng nói bình tĩnh vang lên:

“Triết Minh đã dậy sớm hơn dự kiến, vậy thì chúng ta cũng bắt đầu bàn bạc thôi. Tôi còn có việc ở công ty lúc bảy giờ sáng nữa.”

Bộ dáng chuyên nghiệp của cô ta khiến cả hai thằng hề phải ngừng lại. Triết Minh trố mắt nhìn lấy cô một lúc, sau đó mới kịp phản ứng lại mà ngồi dậy lên tiếng:

“Sao hai người lại ở trong phòng của tôi!”

Thiên Linh:...

Cung phản xạ có hơi chậm đấy?

Vô Duyên:...

Thế là việc đầu tiên mà chú em nghĩ đến khi tỉnh dậy là cắm ớt vào lỗ mũi anh?

Thiên Linh thở dài, cô chỉ đứng dậy và khoác áo vest vào, chỉ vừa tỉnh ngủ nhưng tác phong lẫn giọng điệu của người phụ nữ này lại tỏa ra sự điềm tĩnh và khí chất chuyên nghiệp:

“Kể từ khi cậu b·ất t·ỉnh đến giờ, phó bản đã hoàn thành. Bởi vì việc tiểu đội của chúng ta chặn đánh hơn hai mươi Kẻ Thủ Ác, cho nên những tiểu đội còn lại đều công nhận thắng lợi chúng ta.”

“Hả? Hòa bình như vậy ư?”

Triết Minh ngơ ngác nói, hắn tưởng phải có âm mưu trùng trùng điệp điệp, phải dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Nhưng ai ngờ việc thắng lợi trong phó bản lại đơn giản như vậy?

Như biết được suy nghĩ non nớt của Triết Minh, Vô Duyên chỉ cười khẩy mà khịt mũi khinh thường:

“Chú em không biết Hòa Ước Diễn Sinh đúng không? Tiểu đội chúng ta phải giao chiến với số đông kẻ địch cũng đã kiệt sức, bây giờ tiểu đội khác vào ăn hôi thì còn gì mặt mũi nữa? Nhất là lập trường giữa Kẻ Thủ Ác và Người Được Chọn tựa như nước với lửa.”

Dù lời nói của gã cũng có lý, nhưng là tiểu đội nào giao chiến cơ? Rõ ràng là gã với Triết Minh co giò bỏ chạy để phần còn lại cho Thiên Linh, thế bất nào lại nói như thể cả ba đã đồng lòng đấu tranh như vậy?

Triết Minh liếc xéo Vô Duyên, nhưng rồi hắn chợt nhận ra điều gì mà ngạc nhiên kêu lên:

“Cô chung đội với chúng tôi?”

“Chà, là do anh mời vào đấy.” Vô Duyên ưỡn ngực ra mà tự hào nói. Triết Minh nhìn lấy gã một lúc, đôi mắt chợt mở to ra, sau đó không kìm được sự thán phục mà hỏi:

“Là quỳ xin hay ôm đùi xin?”

Nụ cười của Vô Duyên cứng lại, sau đó lập tức, gã lại lao vào Triết Minh, người sau cũng không phải đèn cạn dầu, chỉ thấy hắn tức khắc nhảy xuống giường.

“Móa! Anh với chú không đội trời chung!”

“Cái gì? Làm thế quái nào tên thần kinh như anh lại mời được cô ta vào đội?”



“Được rồi!”

Trên trán nổi gân xanh, Thiên Linh đập bàn mà hô to. Cô nhăn mày, ánh mắt nghiêm túc đảo qua hai người.

Tham gia Diễn Sinh Du Hí đã ba năm, cô đã gặp đủ loại người xấu tính, có kẻ đa nghi vô cùng, có người mưu toan đủ thứ, hoặc có kẻ tự cao về sức mạnh của bản thân.

Nhưng hai người trước mắt cô, biểu hiện của bọn họ không khác gì hai đứa trẻ mẫu giáo cả.

“Sức mạnh của hai người là gì?”

Kìm nén cơn giận, cô hỏi bằng giọng điệu hết sức nghiêm túc. Nhưng chẳng hiểu vì sao thân thể của hai người cứng đờ, Triết Minh trừng trừng mắt nhìn cô, Vô Duyên thì láo liên nhìn xung quanh, tựa như thể có vấn đề gì khó nói lắm.

Thiên Linh cau mày, cô nghiêm nghị nói tiếp:

“Ít nhất phải hiểu rõ năng lực của nhau thì mới có thể phối hợp được. Hai người đừng có phá rối nữa chứ?”

Sau đó, Vô Duyên hít một hơi thật sâu, chỉ thấy gã ta nghiêm mặt và đứng dậy, tay kia đỡ lấy Triết Minh, nở một nụ cười ôn hòa:

“Kìa, người ta đang hỏi đấy, sao chú em không nói trước đi?”

“Cái rắm! Rõ ràng là cô ấy đang hỏi anh, lên mà khoe ra năng lực của mình!”

Triết Minh cười lạnh mà nhất quyết thủ vững cái giường ngủ của mình. Phản ứng của cả hai khiến Thiên Linh không hiểu ra làm sao cả, cuối cùng cô chỉ đưa mắt nhìn về phía Vô Duyên - người đang đứng:

“Trước sau gì cũng phải trình bày thôi, anh nói trước đi.”

Vô Duyên:...

Gã giương ra khuôn mặt như bị táo bón, cuối cùng mới cắn răng mở lấy giao diện của mình ra, sau đó lôi từ trong đó ra… một cuộn dây vàng?

Cuộn dây tỏa ánh sáng vàng nhạt, dường như không phải một đồ vật bình thường. Thế nhưng khi nó xuất hiện, cả Thiên Linh lẫn Triết Minh đều nhướng mày lên.

Thứ này nhìn quen quen nhỉ?

Sau đó, Triết Minh trợn tròn mắt, không kìm lòng được mà phun ra một tiếng chửi thề:

“Ôi vãi nhái! Thật luôn ạ?”

“Im đi!”

Vô Duyên cắn răng mà nói, gã ta như muốn khóc, sau đó sợi dây đột ngột sống dậy! Nó giãy dụa liên tục tựa như muốn thoát ra khỏi bàn tay của Vô Duyên, khiến gã ta phải níu chặt lấy nó, thân thể thậm chí bị cái thứ này kéo đi theo:

“Đừng có di chuyển lung tung! Cái đồ ngốc này! Tao là chủ nhân của mày mà!”

Ầm!

Thân thể của Vô Duyên bị sợi dây quật mạnh vào tường, nó tựa như một con rắn mà giãy dụa liên tục. Thế là gã đàn ông với thân thể to lớn cứ bị một sợi dây mỏng manh ném đi khắp nơi, tiếng v·a c·hạm vang lên, Triết Minh chợt tái mặt mà đứng dậy lao vào giữ lấy sợi dây:

“Nhà này là em thuê đấy!!!”

Bất ngờ thay, khi Triết Minh chạm vào sợi dây, nó lại càng giãy dụa mạnh hơn! Tựa như một con trâu đực mà hất tung cả hai người bay tứ tán.

Nhưng cuối cùng, một bàn tay trắng trẻo cầm lấy nó lên, sau đó ngơ ngác nhìn lấy cả hai:

“Hả? Ta thấy nó ngoan mà?”

“Đại tỷ!”

“Đại tỷ!”



Triết Minh hô lên, nhưng sau đó hắn tức khắc nghi ngờ hướng mắt về phía Vô Duyên.

Đại tỷ cái quỷ gì? Vì sao anh cũng hô theo?

Nhưng hắn nào biết được lúc này trong lòng của Vô Duyên đã khóc ròng một dòng sông lớn vì cảm động.

Mụ nội nó, nửa tháng nhận được năng lực, nửa tháng vất vả vì cái sợi dây quỷ quái này. Cuối cùng cũng có người chế phục được nó.

Mà lúc này, đại tỷ chỉ vừa trở về nhà từ đường cửa sổ, cô ngồi xếp bằng trên mặt đất và nắm lấy sợi dây, ánh mắt chợt sáng lên:

“Thứ này thú vị thật!”

“Cho nên… năng lực của anh là gì? Múa dây?”

Khóe miệng của Thiên Linh khẽ giật nhẹ, nhìn cả hai tên hề này quần nhau với sợi dây khiến cô không khỏi thắc mắc về năng lực của Vô Duyên. Sao mà thấy nó quen quá? Nhưng cô lại chẳng thể nhớ ra được.

Vô Duyên xạm mặt, còn Triết Minh chợt hào hứng đứng dậy, với trí tuệ siêu phàm, hắn đã nhận ra sức mạnh của Vô Duyên:

“Cô không biết ư? Đây chính là sợi dây ma thuật!”

Thiên Linh:...

Không, cái đó thì ai chả biết? Nhưng rốt cuộc “sợi dây ma thuật” đó có nghĩa là gì?

“Được thần thợ rèn Hephaestus rèn nên từ chiếc đai lưng Golden Girdle của Gaea, đây chính là tạo tác tạo ra từ thứ vàng tinh khiết nhất trên đỉnh Olympus! Thần khí đại diện cho sự thật!”

“Năng lực thuộc nhánh thần thoại?”

Thiên Linh ngạc nhiên, tuy năng lực ở trong Diễn Sinh Du Hí nhiều vô kể, có xuất phát từ tác phẩm giả tưởng, có xuất phát từ cổ tích,... Nhưng bao giờ nhánh thần thoại/ truyền thuyết/ sử thi vẫn có giá trị biểu trưng và lực chiến đấu đạt đến mức độ mạnh mẽ.

Chẳng lẽ…

Chỉ thấy Vô Duyên càng nhăn nhó hơn, còn Triết Minh thì nghiêm mặt mà vỗ mạnh tay:

“Thòng Lọng Sự Thật (Lasso of Truth) là một thánh tích cổ xưa của người Amazon, được các vị thần trao cho nhà vô địch của dân tộc này!”

Đến đây, khi đã nghe tên của món v·ũ k·hí, Thiên Linh tức khắc biến sắc, cô như nhận ra điều gì mà đưa tay chạm vào món v·ũ k·hí đang được giữ bởi đại tỷ. Ánh mắt lộ ra vẻ rung động.

Thứ này… thứ này… Cô đã từng gặp qua trong một bộ phim!

Nhưng… vô lý!

Trong cơn run rẩy của Thiên Linh, giọng nói của Triết Minh vang lên một cách hùng hồn:

“Công chúa Vô Duyên của xứ Themyscira, siêu anh hùng Wonder Woman!”

[Lasso Of Truth (Thòng Lọng Sự Thật)

Loại hình: Đặc Thù

Cấp bậc: Tinh xảo (Bởi vì giới hạn của người sở hữu, trang bị không thể bộc phát tiềm năng vốn có của nó)

Đặc tính:

-Không thể bị phá hủy: Là tạo vật được tạo nên từ các vị thần, những sinh vật phàm trần không thể phá hủy nó.

-Sự thật: Bất kỳ ai bị chạm vào nó sẽ phải nói ra sự thật, tuy nhiên bởi vì giới hạn của chủ sở hữu, những kẻ địch có thể sử dụng ý chí của bản thân đã kháng lại tác dụng của nó.

-Tùy tâm tùy ý: Độ dài của Lasso Of Truth là không có giới hạn, chỉ được quyết định bởi trái tim của người sử dụng.]
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây