• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Quái Bệnh.
Chương 1: Quái Bệnh.

Địa Cầu K189988.

Lạc Quốc, Thủ Đô.

Bên trong phòng vip của bệnh viện Đa Khoa Trung Ương thành phố S. Vị trung niên mặc áo blouse trắng trên ngực có treo bảng tên ghi bác sĩ trưởng khoa ngồi ở trên ghế đăm chiêu đọc bệnh án trong tay.

Một hồi lâu sau ông lắc đầu thở dài tỏ ra bất lực đặt bệnh án xuống mặt tủ đầu giường rồi nhìn chàng thanh niên điển trai, nhưng do quái bệnh hành hạ mà có phần tiều tụy đang nằm dựa lưng trên giường bệnh nói.

“Anh bạn trẻ. Cậu có cái gì thích ăn thì tranh thủ ăn, có cái gì chưa chơi thì cũng tranh thủ chơi. Chú còn có số điện thoại của mấy nữ thực tập sinh, nếu cậu muốn...”

Trương Tam Phong hơi tức giận, nhưng hơn hết là đầy lo lắng khẩn trương hỏi: “Bác sĩ! Bác sĩ nói như vậy là có ý gì? Cháu chỉ bị ho tức ngực, tới kiểm tra sức khỏe thôi mà.”

“Ho mà ra cả đống máu, tức ngực mà phải uống thuốc trợ tim? Không phải là nhận phong bì rồi thì cũng không có ngồi đây nói nhảm làm cái qq gì cả.”

Trong lòng bác sĩ trưởng khoa thì nghĩ như thế nhưng ngoài miệng lại nhỏ nhẹ giải thích: “Đây là chứng bệnh nan y Alako'za cực kỳ hiếm gặp. Trong hơn 69 năm lịch sử y học ghi nhận, cậu chính là trường hợp thứ 96.”

Oanh!

Trương Tam Phong bị một tiếng sấm đánh ngang tai làm cho bất động chết lặng trên giường bệnh.

Một hồi lâu sau Trương Tam Phong mới mở miệng: “Thời gian của cháu còn lại bao lâu?”

Bác sĩ trưởng khoa hơi do dự một chút, định nói ra một lời nói dối nhưng khi nhìn vào ánh mắt của cậu thanh niên trước mặt ông ta lại thay đổi quyết định.

“Cậu chỉ còn lại chín tháng mười ngày. Hoặc ít hơn.”

Nghe được bản án tử thần, Trương Tam Phong lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

“Làm phiền bác sĩ. Cháu muốn ở một mình.”

Rất muốn nói mấy lời an ủi, thế nhưng lời nói trong miệng lại không cách nào nói ra được, bác sĩ trưởng khoa cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng rời đi, khi ông ra khỏi phòng còn thuận tiện khép lại cửa.

Trương Tam Phong nói muốn ở một mình là giả, chờ cho bác sĩ đi được một lúc xong cậu cũng xuống giường mặc lại quần áo của bản thân để trong tủ rồi rời khỏi bệnh viện.

Chỉ mới qua nửa ngày thôi mà giờ đây cậu như đã già đi vài tuổi.
— QUẢNG CÁO —


Trương Tam Phong năm nay hai mươi tư tuổi, tên trong căn cước công dân gắn chip là Trương Văn Phong.

Cái tên Trương Tam Phong hiện tại cậu đang dùng này là để tưởng nhớ bố mình, một người cực kỳ say mê tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung.

Còn may mắn thời đó ông còn chưa được xem siêu phẩm manga Naruto, nếu không Trương Tam Phong bây giờ sẽ được gọi bằng cái tên Trương Itachi cũng không biết chừng.

Trương Tam Phong là một người phải gọi là truyền kỳ, một tấm gương của người trẻ làm giàu. Tốt nghiệp cấp ba xong cũng không theo học đại học mặc dù bản thân là thủ khoa khối A với số điểm 30. Người ta vẫn nói, người thành công luôn có lối đi riêng, nhưng cậu tự chọn cho mình một lối đi chung, một lối đi mà giống với đa phần những thanh niên trượt đại học thời đó.

Fuho!

Công việc đầu tiên của Trương Tam Phong chính là làm Fuho trong công trường trên thành phố.

Vốn là một người có đầu óc nên rất nhanh từ Fuho, cậu được đề bạt lên làm thợ xây chỉ sau hai tuần làm việc. Rồi lại từ một thằng thợ xây tấn thăng lên làm thợ chính, tổ phó, tổ trưởng, chủ thầu... Cuối cùng là nắm trong tay cả một doanh nghiệp xây dựng cỡ vừa khi mới ở cái tuổi hai mươi tư.

Nhưng tất cả cố gắng nỗ lực kết quả vẫn là công dã tràng...

Đầu mùa xuân, mưa lạnh bay bay, trong đất trời tràn đầy một cỗ sức sống mới mẻ.

Tương phản với không khí ấy, ở quầy uống nước trong ga tàu cao tốc trên cao Cát Linh Hà Đông, Trương Tam Phong tâm trạng nặng nề chăm chú ngoài khung cửa kính, nhìn xuống bên dưới tấp nập xe cộ như thoi, nhộn nhịp đô thị.

Mặc dù cầm trong tay một cốc cafe đen nóng, thế nhưng trong lòng vẫn là một mảnh lạnh buốt.

Cửa soát vé.

Một dãy dài hành khách yên lặng nối tiếp nhau xếp hàng chờ đợi nhân viên kiểm tra vé. Bên trong Trương Tam Phong đầu đội mũ len, che kín đeo khẩu trang y tế màu đen, cậu như kẻ mất hồn nắm trong tay tấm vé tàu đã qua kiểm tra, dưới sự hướng dẫn của nữ nhân viên trên tàu ngồi xuống ghế của mình.

Ánh mắt Trương Tam Phong mê mang ngắm nhìn cảnh vật vùn vụt lướt qua ở bên ngoài không biết đang suy nghĩ gì.

Tuyến đường sắt cao tốc Cát Linh Hà Đông sau nhiều năm xây dựng đã kéo dài tới rất nhiều tỉnh thành. Do đó mà từ thành phố S chạy trở về tới thành phố D, tỉnh D cũng chỉ mất khoảng hơn hai mươi phút cho quãng đường 108 km.

Xuống ga tàu ở thành phố D, Trương Tam Phong kéo theo vali bắt bừa một chiếc taxi đậu ở bên đường rồi chỉ tài xế lái trở về quê.

Nhiều năm chưa từng trở lại, ngôi làng ngày xưa nghèo khó nay đã hoàn toàn thay đổi. Con đường đất lầy lội mỗi khi có mưa đã biến thành đường nhựa, hai làn ô tô chạy vẫn dư dả cho mấy nhóc cấp hai cấp ba phóng xe đạp điện lạng lách đánh võng thể hiện bản lĩnh đàn ông với mấy em gái.
— QUẢNG CÁO —

Nhà cửa cao tầng cũng như nấm mọc lên rải rác khắp nơi. Toàn bộ những thay đổi đó là nhờ vào công sức của chính phủ. Tuy nhiên cũng có những đóng góp không nhỏ của những người con xa xứ, nổi trội nhất là của Trương Tam Phong, cũng chính là nam thanh niên đang đứng ở trên dốc đê cao nhất của làng để mà ngắm nhìn toàn cảnh quê hương.

Sau khi thành đạt, có điều kiện Trương Tam Phong gửi về làng rất nhiều tiền và tài nguyên cũng như nhân công để đóng góp cùng giúp dân làng xây dựng nhà cửa cho bà con không có điều kiện. Ngoài ra, những dự án công trình lớn khác trong làng đều là công ty của cậu thi công hỗ trợ, vì thế mà tên tuổi của cậu ở trong làng được rất biết đến và tôn trọng.

Đứng ngắm cảnh trên đê bị gió thổi cho lạnh hết cả người, Trương Tam Phong quyết định đi vào làng ăn một đĩa cơm rang phở bò đặc sản tỉnh minh cho ấm bụng.

Kéo theo vali nặng đi xuống dốc đê vô cùng chật vật, Trương Tam Phong dễ dàng gây lên chú ý của rất nhiều người xung quanh. Dân làng quê cậu vốn nổi tiếng thân thiện tốt bụng, thế nhưng đến thế hệ trẻ hiện tại quả thật là mất hết đức tính tốt đẹp của ông cha.

Rất nhiều nhóm học sinh cấp ba đi học từ thị trấn về ngang qua qua mà chẳng thèm giúp đỡ mặc cho Trương Tam Phong có gọi lại.

“Cái đám này... Lát nữa phải báo thư ký hủy hết dự án xây trường học đi mới được.”

Đang lẩm bẩm mấy lời hung ác thì bên cạnh Trương Tam Phong vang lên tiếng phanh xe kít một cái, sau đó liền là một giọng nữ êm tai vang lên.

“Anh cần giúp gì không?”

Trương Tam Phong quay đầu sang phát hiện là một cô gái trẻ tuổi mặc áo chống nắng kín mít cưỡi trên xe đạp điện, đôi chân ngắn phải nhón lên mới chống tới đất. Nhìn thấy cảnh này khiến cho cậu không nhịn được cười lên đáp.

“Cảm ơn em nhé. Anh đang muốn đi tới quán phở.”

Nghe xong câu trả lời, cô gái lập tức cười vui vẻ nói: “Vậy anh mau lên xe đi, em cho anh quá giang tới quán phở của ông Vũ. Có hai mươi ngàn thôi, bao ngon, bao no luôn á.”

Dưới sự nhiệt tình như thế khiến cho Trương Tam Phong không tiện từ chối nên đành ôm theo vali ngồi ở vị trí ghế phụ.

Xe điện bon bon chạy trên đường làng, qua mấy phút đã tới một cửa hàng khá lớn ngay mặt đường có ghi “Phở Vũ Gia Truyền”. Kết hợp với lời nói của cô gái giới thiệu thì chủ quán chính là người thuộc dòng chính họ Vũ với tổ truyền làm phở lâu năm mới tới làng để mở chi nhánh.

“Tới nơi rồi, em về đây.”

Dừng xe lại trước cửa cô gái vẫy vẫy tay nói tạm biệt xong định rời đi.

Trương Tam Phong vội gọi lại rồi móc túi quần ra một nắm tiền lẫn lộn cả tiền giấy lẫn tiền polime, ước chừng có khoảng hơn một triệu. Cậu dúi hết vào tay cô gái nói cảm ơn.

Thấy vậy cô gái hoảng sợ lắc đầu từ chối liên tục, còn nói rằng mẹ dặn không được nhận tiền của người lạ bla bla...

Trong đầu Trương Tam Phong thầm nghĩ không biết rằng cô gái này có quên mất một điều là bản thân vừa mới chở người lạ trên xe hay không.
— QUẢNG CÁO —


Bỗng nhiên nhớ ra cái gì, Trương Tam Phong tháo balo xuống móc ra một quả dưa hấu rõ to nhận được từ bác gái làm ruộng dưa ở trên đê đưa ra.

Lúc này cô gái cũng không có từ chối mà rất nhanh nhận lấy, tuy không có phát ra tiếng cười nhưng hai con mắt đã híp thành hình trăng non đủ để biết cô nàng rất thích dưa hấu.

Trương Tam Phong cười cười không nói, vẫy tay chào tạm biệt xong sau đó đi vào trong quán phở. Cậu lựa chọn một bàn trống ở góc quán rồi ngồi xuống cởi bỏ khẩu trang.

Rất nhanh có một ông bác tóc bạc đầy đầu chạy đến bên cạnh hỏi, nhưng vừa nhìn thấy là Trương Tam Phong bỏ khẩu trang ra ông liền hô lên.

“Phong? Là cháu đúng rồi! Cháu về quê khi nào đấy?”

Nghe vậy Trương Tam Phong nghi hoặc, cậu cũng là lần đầu tiên gặp gỡ ông bác này.

“A… Bác quen biết cháu sao?”

Ông Vũ cười đáp: “Sao lại không quen, cả cái làng này đều được giúp qua. Cái của hàng này cũng không ngoại lệ đâu.”

Biết được tiền căn sự việc Trương Tam Phong hiểu ra, thì ra ông Vũ cũng giống như bác gái làm ruộng dưa ở trên đê, đều được cậu hỗ trợ xây nhà, cho vay vốn làm ăn.

“Hiếm khi mới có dịp, cháu ăn gì để bác mời.”

Trương Tam Phong không suy nghĩ, rất nhanh trả lời: “Một đĩa cơm rang thập cẩm, một bát phở bò chín.”

“À… Không hành bác nhé.”

“Có ngay đây, cháu ngồi chờ một lát.”

[5 – 10 – 2021. 2000 Word]

Mexico -nơi mà ma túy , máu tươi, tội ác tràn ngập .
NVC xuyên qua thành một tên cai ngục. Cùng xem main làm thế nào giết ra một mảnh tươi sáng càn khôn.
Không phục -giết, phản đối - giết, ma túy - giết .
Không có vấn đề gì là súng ống không thể giải quyết. Nếu không thể là vì đường kính chưa đủ lớn.
Mời các bạn đọc Lăn Lộn Tại Mexico Làm Cảnh Sát .