• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 172: Bốn vị Thiên Nhân
Chương 172: Bốn vị Thiên Nhân

Lúc này, bên ngoài khu rừng xuất hiện một luồng cuồng phong tố lốc khủng bố. Cuồng phong quét đến đâu, cây cối liền ngã rạp đến đó. Cuồng phong quét vào sâu trong rừng, đến khi đối diện với nó là căn nhà gỗ nhỏ kia liền tự động tiêu tán.

Cuồng phong sau khi tiêu tán, hiện ra trên một cành cây cao là một tên thanh niên nam tử. Người này mặc trên mình một bộ đồ đơn sơ. Chỉ là một đôi giày thể thao đã cũ, một chiếc quần đũi vải thô, áo sơ mi kẻ sọc. Cộng thêm thân hình dong dỏng cao nhìn qua bộ dáng giống như một tên thư sinh tay trói gà không chặt.

Trên người thanh niên này hiện tại tỏa ra một luồng uy áp đè ép xuống gian nhà gỗ kia khiến cho vòng tròn cây cối xung quanh nhà gỗ ngả về tứ phía.

Hồ nước sau nhà vốn chỉ có vài gợn sóng lúc này hình thành những đợt sóng trào. Gia cầm bay tứ phía. Cảnh vật có thể nói giống như đang chuẩn bị trước một trận bão tố tiến đến.

“Không biết vị đạo hữu nào giá lâm, nếu như có gì đắc tội, mong được thứ lỗi.” Trong nhà gỗ vang lên một đạo thanh âm lạnh lùng thiết huyết.

Ngay sau đó, năm bóng người chạy ra. Bọn họ không hẹn mà cùng đạp lên sàn gỗ, dự định bay lên một nhánh cây đứng ngang hàng với thanh niên kia. Thế nhưng năm người này còn chưa kịp có hành động gì, trên cành cây cao, thanh niên kia vươn ra một bàn tay vỗ xuống. Một cỗ lực lượng khủng bố theo bàn tay hắn đánh thẳng xuống nhà gỗ kia.

Ầm!!!

Nhà gỗ trước lực lượng đánh xuống không chút báo hiệu ầm ầm đổ vỡ. Thế nhưng năm bóng người kia hoàn toàn không chút hề hấn. Năm người phân biệt đạp đất bay lên năm ngọn cây đối diện với thanh niên, bao quanh người bọn họ là một tầng nội lực đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Lại nói, nhà gỗ bị đánh cho vỡ tung thế nhưng Mộ Hân Đùng cùng ba tiểu nha đâu lại không chút hề hấn. Chiếc giường bốn người năm được bao phủ một tầng quang mang vàng rực.

“Hóa ra là Khương đạo hữu, hạnh ngộ hành ngộ.” Hạ Thanh Long nhìn rõ khuôn mặt của thanh niên, lúc này mỉm cười chắp tay nói.

Không sai, thanh niên đứng trên ngọn cây kia chính là Khương Thần. Hắn sau khi nhận được tin nhắn từ Kình Cương gửi đến thì đã truy đuổi tới đây. Gặp bốn người kia thực lực so với mình không sai biệt, bản thân hắn cũng có chút ngạc nhiên. Thế nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, trước cứ đánh rồi nói.

“Không cần bày ra vẻ đạo mạo, đánh chủ ý lên người của ta, kết cục chỉ có chết.” Thanh âm lạnh nhạt hờ hững của Khương Thần vang lên.

Bên kia, ngoại trừ Kình Cương sắc mặt đang có chút khó coi, bốn người còn lại trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên. Lúc trước Khương Thần đánh ra một đòn thăm dò, bọn họ cũng đại khái đoán được thực lực của hắn.

Tính toán, thực lực của Khương Thần hiện tại cũng chỉ ngang ngửa với Thiên Nhân tiểu thành. Không nghĩ tới mang theo thực lực Thiên Nhân tiểu thành đi đối diện với bốn vị cao thủ đồng cấp, hắn vẫn là khảng khái như vậy.

Không cần biết ngươi thực lực thế nào, đụng đến người của ta, giết rồi tính!
— QUẢNG CÁO —


Một câu này đầy đủ ngưu bức. Cũng đồng thời khiến cho bốn cây kình trụ của Thiên Độ quốc nhìn nhận lại vấn đề. Lúc trước xem ra Trương gia đã đụng đến nghịch lân của hắn nên mới rơi vào thảm trạng như vậy.

“Khương đạo hữu, ở đây dường như có chút hiểu lầm.” Lý Thiên đoán được thực lực của Khương Thần sàn sàn so với mình, hắn cũng không dám dùng thái độ trưởng bối nhìn xuống, ngược lại cười khách khí nói.

“Chuyện bắt vị nữ tử cùng với đám tiểu hài tử này tới đây chỉ là chút hành động bồng bột của nghịch đồ, mong Khương đạo hữu chớ trách.”

“Như vậy chuyện này không phải do các ngươi chỉ định?” Khương Thần hướng về Lý Thiên lạnh lùng hỏi.

“Đúng vậy.”

“Rất tốt, vậy ta chỉ cần giết một mình hắn là được.” Khương Thần nói đoạn, tinh thần lực tỏa ra.

Không trung hình thành một luồng uy áp thậm chí còn khủng bố hơn vừa rồi gấp vài lần. Lúc này, trên không trung xuất hiện một cỗ đại phủ khổng lồ. Cỗ đại phủ này thậm chí còn ngưng thực không khác gì một chiếc phủ thật.

Không nói không rằng, Khương Thần một tay đánh ra. Đại phủ thuận thế hướng về Kình Cương bổ xuống.

“Khương đạo hữu, có gì từ từ nói, chúng ta hẹn ngươi tới đây cũng là để bàn chuyện hợp tác.” Hạ Thanh Long nhìn đại phủ bổ xuống, hắn liền vội vàng hô lên.

Nói đoạn, bốn vị Thiên Nhân cảnh không hẹn mà cùng đạp gió bay về phía Kình Cương thay hắn chống đỡ tinh thần lực cự phủ.

Nguyên bản ban đầu, bốn người này là đánh chủ ý lên phương pháp tu luyện của Khương Thần. Thế nhưng sau khi thấy thực lực của đối phương không sai biệt mình lắm, bọn họ đành phải uyển chuyển nói chuyện kia thành hợp tác.

Nhưng vạn phần không ngờ, Khương Thần không phải loại người thích nói lý. Đụng một cái liền ra tay một cách không báo trước như vậy.

“Nếu như các ngươi ra tay, ta liền mặc định đây là các ngươi đối địch với ta.” Thanh âm của Khương Thần lại tiếp tục vang lên.

Hắn không quan tâm đối phương muốn hợp tác với mình trên phương diện gì, dù sao bọn hắn còn chưa dủ tư cách. Mục đích tới đây của hắn liền là giết Kình Cương. Nếu như bốn người kia muốn ngăn cản. Vậy liền giết thôi.
— QUẢNG CÁO —

Phía bên kia, thủ đoạn của bốn vị Thiên Nhân cảnh quả thật không tầm thường. Nội lực của bốn người đồng thời tỏa ra ngưng tụ thành một thanh đại đao bổ thẳng về tinh thần lực cự phủ.

Bành!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên, sóng khí tỏa ra khiến cho không ít cây rừng ngã rạp. Nơi giao phong của thanh đại đao nội lực cùng cự phủ tinh thần lực lúc này xuất hiện một chiếc hố sâu hoắm.

Cũng may trước đó Khương Thần đã kịp thời di chuyển bốn người Mộ Hân Đình ra xa, nếu không hiện tại các nàng cùng với chiếc giường đã bị nghiền nát.

Phía bên này, sắc mặt Khương Thần không có bao nhiêu biến hóa. Từ trước khi tới đây thì hắn đã đoán được thực lực của đám người này. Hiện tại ra tay cũng chả cần thăm dò nữa.

Tuy rằng Thiên Nhân có thể so với Nguyên Thể Cảnh bọn hắn thế nhưng đó cũng chỉ là phương diện đánh nhau tay đôi mà thôi. Nếu như hắn sử dụng đến nguyên thuật thì lại là một vấn đề khác.

“Ta có lời khen dành cho các ngươi đấy.” Khương Thần thấy bản thân bị bốn người kia dễ dàng cản lại, hắn lạnh lùng nói.

“Khương đạo hữu có thủ đoạn thật khác người.” Hạ Thanh Long lúc này hiện ra vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Không ngờ bốn người hợp sức lại cũng chỉ đánh ngang tay với đối phương.

Mặc dù chưa dùng toàn lực hay thậm chí một nửa thực lực, thế nhưng một trận giao phong vừa rồi nói rõ một chuyện, đó là Khương Thần rất không tầm thường.

“Kình Cương, ngươi rời khỏi chỗ này trước, nơi này không phải ngươi có thể nán lại.” Lý Thiên hướng tới đồ đệ còn đang run sợ sau lưng, lạnh nhạt nói.

Hắn nói đúng. Nếu như biết rõ thực lực của bọn hắn không phân cao thấp với Khương Thần, Kình Cương ở lại đây cũng chỉ làm nền. Dù sao đối mặt với Thiên Nhân cảnh, bán Thiên Nhân như hắn chả là cái gì.

“Rời đi?” Khương Thần cười lạnh nói: “Ngây thơ.”

Vừa dứt lời Khương Thần liền vung tay. Bán kính phương viên hơn một cây số quanh khu vực này hiện lên một tầng mê vụ. Mê vụ sau khi xuất hiện liền bao phủ kín tầng cây bên trong khiến cho cảnh vật trở nên huyền ảo.

“Trận pháp?” Hạ Thanh Long thốt lên.
— QUẢNG CÁO —

“Ồ, ngươi còn biết đến trận pháp?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

Mặc dù hai từ trận pháp này đối với võ giả chính là không xa lạ. Bởi lẽ nhập đạo giả đối với trận pháp cũng là có nghiên cứu. Mặc dù vậy Khương Thần có thể nhìn ra, trận pháp trong miệng Hạ Thanh Long vừa thốt ra theo ý của hắn không phải là trận pháp của nhập đạo giả mà là trận pháp của trận pháp sư.

“Trận pháp? Hắn chẳng lẽ vẫn là nhập đạo giả?” Lão giả tên Hướng Lâm Quốc khẽ nói.

“Không phải.” Hạ Thanh Long khinh thường nói: “Ta không biết thế nào mới được gọi là trận pháp chân chính, thế nhưng cái gọi là trận pháp trong miệng đám người nhập đạo giả kia chỉ là chút thủ thuật che mắt mà thôi.”

“Hiện tại thủ đoạn người này bày ra không thể không nói, cao minh hơn đám người nhập đạo giả kia rất nhiều.” Hạ Thanh Long tiếp tục nói: “Cẩn thận, hắn không tầm thường.”

“Ừm…”

Lúc này, mê vụ trải khắp khu rừng, bên trên mê vụ chỉ còn lấp ló những ngọn cây cao. Kình Cương nguyên bản muốn rời đi, thế nhưng nhìn thấy mê vụ trước mặt, hắn không hiểu thấu cảm thấy rời đi mới là nguy hiểm. Bởi vậy hắn quyết định ở lại. Dù sao hắn đối với bốn người kia vẫn có lòng tin đánh bại Khương Thần.

“Khương đạo hữu thủ đoạn thật cao minh…chúng ta tự thẹn không bằng. Ngươi có bằng lòng nghe chúng ta giảng chút chuyện hay không?” Hạ Thanh Long hướng tới Khương Thần khách khí nói.

“Không thành vấn đề.” Khương Thần gật đầu đáp.

Bốn người kia nghe xong liền nở một nụ cười. Xem ra đối phương vấn rất dễ nói chuyện. Thế nhưng một câu tiếp theo của Khương Thần khiến cho nụ cười của bọn họ cứng đờ trên môi. Hắn nói:

“Trước tiên giết hắn rồi nói.”

**

Các vị đạo hữu, cầu đóng góp ý kiến trong phần đánh giá, cầu góp ý trong phần bình luận, cầu đề cử hoa, ném gạch a. Lỗi chính tả nếu có thì phiền các vị cmt số chương có lỗi để tôi rà lại và sửa ngay nhé. Đa tạ các vị rất nhiều.


Gánh tổ quốc Xô viết vĩ đại trên vai, Serov lầm lũi trên con đường chông gai, bước qua nghi kị, phỉ nhổ, kiên định tiến lên phía trước! KGB, túc phản, tiến lên! Đại Thời Đại 1958
Chúc các đạo hữu một ngày tốt lành! Cầu đề cử, ném gạch.