Vọng Tiên

Đạovăntiểunhađầu

Chương 1: Giang Phong

Ngày mùng 2 tháng 7 năm 2020.

Thành Phố Hạ Long

Là một thành phố thuộc tỉnh Ninh Châu, nằm về phía đông bắc của Việt Quốc, địa hình chủ yếu là biển cả với hàng nghìn đảo đá vôi lớn nhỏ, còn diện tích đất liền chỉ chiếm một phần rất khiêm tốn.

Mặc dù vậy, Long Thành lại là mảnh đất trời phú, không chỉ tài nguyên khoáng sản dồi dào, mà nơi này còn là sự kết hợp hài hòa giữa núi non và biển cả, giữa những con đường ven biển nhộn nhịp sôi động và không gian yên bình của vùng quê. Đặc biệt, nhắc đến thành phố này là không thể không nhắc đến biểu tượng thắng cảnh thiên nhiên hùng vĩ có một không hai trên Lam Tinh - Vịnh Hạ Long.

Sở dĩ nơi này có tên gọi Hạ Long là vì bắt nguồn từ một truyền thuyết cổ đại, rằng hàng triệu năm trước, Long Tộc kết xuống thù oán cùng Thần Tộc, đại chiến xảy ra, Long Tộc thắng lợi nhưng cũng t·hương v·ong rất lớn. Long Tộc chọn nơi này làm mộ địa chôn cất đồng tộc của mình, gọi Táng Long Chi Mộ. Trải qua năm tháng dài đằng đẵng, Long Tộc suy thoái diệt vong, những bộ xương này cũng đã hóa hoạch, lại bị nước biển xâm chiếm bào mòn, hình thành lên những ngọn núi đá vôi nằm trôi nổi trên mặt biển như ngày nay.

...

...

Đại sảnh du thuyền nhỏ.

Một thiếu niên sắc da tái nhợt nằm bất động trên sàn tàu, xung quanh rất nhiều người vây quanh bàn tán, xen kẽ trong đó còn có tiếng nỉ non. Bên cạnh thiếu niên, dì gái chừng ngoài bốn mươi tuổi dùng hai tay xếp chồng nhau, không ngừng nhấn mạnh lên ngực thiếu niên.

Tư thế này là sơ cứu người bị đuối nước.

Một... hai... ba... bốn...

Một... hai...

...

Khụ... khụ...

Lặp đi lặp lại mười mấy lần thao tác sơ cứu về sau. Thiếu niên nằm trên sàn bỗng nhiên ho mạnh hai tiếng, phảng phất như vừa mới từ trong mộng tỉnh lại, miệng nôn đầy nước.

"Tỉnh... tỉnh rồi!"

"Thật là tốt quá!"

"Tạ ơn trời phật!"

Đám đông xôn xao, xen lẫn những tiếng thở phào như trút được gánh nặng.

Thiếu niên đôi mắt mê mang, nhìn vòng người vây xung quanh mình.



"Đây là đâu?"

...

Giang Phong một đời truy cầu tiên đạo, qua gần vạn năm tu luyện tu vi đạt đến cực hạn Độ Kiếp Cảnh, chỉ cần đột phá qua cảnh giới này hắn sẽ chân chính thành tiên, vĩnh sinh trường tồn cùng thời gian.

Vì vậy, để chuẩn bị cho Độ Kiếp, mấy nghìn năm qua hắn dốc sức thu thập các loại thiên tài địa bảo nhằm gia tăng tỉ lệ độ kiếp thành công.

Thế nhưng vét sạch tích lũy cả đời cũng mới chỉ được một phần tỉ lệ.

Người khác có gia thế chống đỡ, có tông môn chỉ dạy, chưa đến nửa vạn năm là có thể độ kiếp.

Các loại yêu nghiệt thiên tử thánh nữ thì lại càng kinh khủng hơn, hai ba nghìn năm liền phi thăng bước vào Tiên Giới.

Mà hắn chỉ là một tán tu, tư chất thường thường, không có sư thừa dẫn đường, chỉ có thể dựa vào trao đổi kinh nghiệm trong giới tán tu, tài nguyên thiếu thốn, con đường tu luyện quanh co sai lầm rất nhiều.

Khác với Tiên Giới trường sinh bất tử, Tu Tiên Giới phân chia cửu đại cảnh giới, thọ nguyên tối đa một vạn năm, hết vạn năm này còn chưa phi thăng liền bị Thiên Đạo phán t·ử v·ong, chưa ai trốn thoát qua.

Giang Phong nhiều năm ôm hi vọng chờ đợi gặp được cơ duyên, thế nhưng tận đến khi thọ nguyên chỉ còn một năm vẫn không có dấu hiệu khả quan gì, đành liều mạng độ kiếp.

Kết quả trời không thương người, độ kiếp thất bại, thân thể bị lôi kiếp đánh tan.

Một đời cao thủ Độ Kiếp Cảnh cứ như vậy vẫn lạc.

...

...

Giang Phong đưa mắt nhìn xung quanh, lại tự nhẹ cắn đầu lưỡi của mình một cái.

"Đau..."

"Cảm giác chân thực này nói rõ ta còn chưa c·hết, nhưng không phải độ kiếp thất bại sao, đã xảy ra chuyện gì?"

Giang Phong thầm tự hỏi, bởi theo nhận thức của hắn từ trước tới nay tu tiên giả độ kiếp thất bại chỉ có một kết cục :

C·hết.



Thần hình câu diệt.

Thần chí còn đang mê mang, bỗng nhiên ý thức của hắn một hồi choáng váng, tựa như dung hội quán thông ký ức, hai con ngươi mở rộng, trong đầu không ngừng thúc đẩy tiếp nhận những ký ức lạ lẫm này.

Nguyên bản, phương thế giới này không phải tu tiên giới. Nhục thân của hắn thật là đ·ã c·hết rồi. Nhưng trong khoảnh khắc đạo lôi kiếp kia giáng xuống, bởi vì lực lượng quá kinh khủng đã xé rách một khe không gian, thần hồn của hắn không những không b·ị đ·ánh tan, ngược lại còn bị hút vào trong, may mắn thoát được một kiếp.

Mà cỗ thân thể hiện tại cũng không phải chân thân của hắn. Chủ cỗ thân thể này là một thiếu niên 15 tuổi, trùng tên Giang Phong. Cha mẹ q·ua đ·ời trong một t·ai n·ạn lao động, bỏ lại hắn cùng em gái song sinh Giang An. Cả hai được dì ruột cưu mang nuôi ăn nuôi học, năm nay vừa mới vượt qua kỳ thi tốt nghiệp cấp hai. Nghỉ hè rảnh rỗi, thiếu niên tranh thủ theo chân các cô dì trong thôn lên thành phố đi làm kiếm chút tiền.

Được nhận làm lao công vệ sinh trên một du thuyền nhỏ. Hôm nay là ngày đi làm thứ ba, thiếu niên được giao phụ trách lau chùi lan can cửa kính khu vực tầng hai.

Trong lúc các du khách còn đang thưởng thức bữa sáng tại sảnh thượng, một thiếu nữ đứng sát lan can, một tay bưng đĩa thức ăn, một tay giơ điện thoại, không ngừng đổi tư thế chụp ảnh.

"Ầm!!!"

Trời quang mây tạnh bỗng nhiên giáng xuống một đạo tia chớp kèm theo t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc.

Thiếu nữ giật mình, điện thoại rơi khỏi tay.

Nàng theo phản xạ liền muốn vươn tay bắt lại, kết quả lan can chỉ cao đến đầu gối khiến nàng mất thăng bằng r·ơi x·uống b·iển, không kịp ú ớ một câu.

Mà chỗ rơi lại chính là khu vực thiếu niên đang lau dọn.

Mắt thấy có người g·ặp n·ạn, thiếu niên không do dự nhảy xuống cứu.

Xuất thân từ thôn làng ven biển, khả năng bơi lội không cần phải bàn.

Chỉ có điều thiếu niên chưa từng có kinh nghiệm cứu người đuối nước.

Thế là vừa xuống, liền bị thiếu nữ không biết bơi kia theo bản năng sinh tồn túm đầu dìm xuống.

Càng cố giãy dụa đẩy thiếu nữ ngoi lên, lại càng chìm sâu hơn.

Mặc dù được mọi người trên tàu phát hiện hô hào, nhân viên cứu hộ cũng kịp thời vớt được hai người lên phao cứu sinh.

Thiếu nữ may mắn giữ được một mạng, thiếu niên thì không.

Phải biết, người bình thường trong điều kiện bình thường có thể nhịn thở vài phút. Nhưng với một thiếu niên non nớt thì rất khó nói, giãy dụa như vậy hao tổn oxy rất nhanh, chưa được bao lâu liền b·ất t·ỉnh.



Không, không phải b·ất t·ỉnh, mà thật sự đ·ã c·hết.

Vừa vặn linh hồn của hắn thông qua khe nứt không gian rơi đến thế giới này, nhặt được một cái xác.

...

"Cần đưa đến bệnh viện kiểm tra không?"

Âm thanh nghị luận của mọi người kéo hắn trở lại với thực tại.

"Hẳn là không cần đi."

Một vị nước da ngăm đen, tuổi tác chừng ngoài năm mươi lên tiếng. Hắn là thuyền trưởng của thuyền du lịch này. Giang Phong mới 15 tuổi, không có giấy phép lao động. Nói một cách khác là hắn đang vi phạm tội danh "sử dụng lao động chưa đủ tuổi vị thành niên". Nếu bị điều tra ra, hắn sẽ bị phạt một khoản tiền rất lớn, thậm chí có thể bị thu hồi giấy phép hành nghề. Cho nên đương nhiên không muốn đưa thiếu niên này đi bệnh viện kiểm tra.

Sở dĩ hắn nhận Giang Phong lên thuyền là vì các bà cô kể lể hoàn cảnh gia đình, cầu tình.

"Người không việc gì, chỉ là tinh thần hoảng loạn chút mà thôi, nghỉ ngơi một lát hẳn là tốt."

Y tá sơ cứu cũng xác nhận.

Giang Phong nghe vậy tâm tình cũng không có biến hóa gì. Dù sao cũng là người ta giúp mình có việc làm. Lại nói, đều là tự mình nhảy xuống. Hiện tại đòi hỏi, vậy chẳng phải lấy oán trả ơn.

Đường đường một Độ Kiếp Cảnh, phong độ vẫn phải có.

Với cả chút hao hụt tinh thần này, chẳng phải điều chỉnh khí tức vài hơi là xong?

Nghĩ vậy, hắn liền khẽ nhắm mắt, lẩm nhẩm pháp quyết.

Một giây.

Năm giây.

Mười giây.

Hai mắt hắn bỗng mở ra, con ngươi trợn trừng như hóc nghẹn.

"Xong đời... phương thế giới này...

Vậy mà không có linh khí???"

---

Hết chương 1
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây