• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 115: Tín niệm của Lục Hồ
Nếu để cho Lục Huy biết được mảnh hiếu tâm này của Tiểu Hồ Ly hắn chẳng những không cảm động mà thậm chí chắc chắn ngay lập tức cảm lạnh a!

Ngươi đi khắp nơi rồi lại quay về đem mọi chuyện kể cho ta nghe thì chẳng khác nào ngươi nói lúc đó phụ thân ngươi tàn phế không đi đâu được nữa?

Haiz! Hiếu tâm này của ngươi thân già ta đây không nhận nổi!

Đương nhiên nếu nghe được thì hắn chỉ nghĩ bâng quơ thế thôi chứ chắc chắn không hề quở trách gì, dù sao Lục Hồ còn nhỏ chưa suy nghĩ được sâu xa, những chuyện nàng muốn làm đều xuất phát từ chân tâm thực ý muốn làm cho mình vui vẻ, cho nên thậm chí hắn còn vui vẻ là đằng khác!

Dưới sự thúc giục không ngừng của Tiểu Hồ Ly cuối cùng cũng đem Hồ Cửu Nhi từ trong hồi ức kéo ra.

Người sau cúi đầu nhìn xuống đôi mắt long lanh hoạt bát tràn ngập sự hiếu kỳ trước mặt, trên gương mặt tuyệt mĩ có chút lười biếng xen lẫn lạnh lùng lộ ra một nụ cười hiếm thấy, tuy chỉ là nụ cười áy náy nhưng cũng đủ khiến thế nhân điên đảo!

Nếu cảnh này để Lục Huy nhìn thấy chắc chắn hắn sẽ niệm một câu:

"Cổ nhân nói không sai, hồ ly tinh mị sắc câu hồn, nhan sắc này nụ cười này hại không biết bao nhiêu quả thận rồi a!"

Từ xưa đến nay Hồ Ly Tinh đều được thế nhân tôn xưng là mỹ nhân trong mỹ nhân, mà Hồ Cửu Nhi nhan sắc, tư thái lại thuộc đỉnh cấp trong Hồ Ly Tinh, như thế bảo sao không thể không khiến người ta yêu thích?

Không thiếu trường hợp một nam tử thành danh vì lấy lòng mĩ nhân mà sạt nghiệp, không thiếu các đấng minh quân bị hồ ly tinh câu hồn từ đó bỏ bê triều chính, thân hoá hôn quân?

Mà trong quá trình này bọn họ không hề nhận ra mình đã phạm vào con đường sai lầm, bởi vì trong mắt bọn họ chỉ có một điều quan trọng duy nhất: mỹ nhân và làm cho mỹ nhân vui vẻ!

Tuy nói những điều đó có hơi xa vời nhưng có một sự thực không thể chối cãi: mỹ nhân làm cho người ta điên đảo!

Là đàn ông ai cũng đều ưa thích cái đẹp, nếu có thể lựa chọn có mấy người sẽ thích phụ nữ xấu?

Ngay cả Lục Huy hắn một đời 'giữ mình' trong sạch, từ lần đầu tiên gặp mặt, chỉ thấy một dáng người cũng khiến hắn không khỏi nổi lên sắc tâm muốn đem Hồ Cửu Nhi chiếm đoạt về làm vợ, mà bây giờ dưới tác dụng của Tố Hồn Đan cùng tâm cảnh đã thăng hoa khi trải qua sinh tử, khí chất của nàng đã khác biệt một trời một vực so với hồi xưa.

Lục Huy còn thế chứ nói chi những người khác?
— QUẢNG CÁO —


Nhưng chỉ tiếc rằng mong ước của hắn sẽ không bao giờ thành sự thực bởi vì... hệ thống còn tại a!

Muốn có vợ? Nghĩ cũng đừng có nghĩ!

May mắn Lục Huy còn không biết chuyện trong này, nếu không hệ thống lại được một phen nghe thoá mạ đến từ vị trí của túc chủ a!

Hệ thống:

[...] Không hiểu thấu tại sao đột nhiên lại có cảm giác muốn xử lý túc chủ!

"Tiếp đó sao?" Hồ Cửu Nhi như vừa tự hỏi đồng thời nàng cũng đang hồi ức lại.

"Đúng vậy đúng vậy!" Lòng hiếu kì trỗi dậy, Tiểu Hồ Ly giương mắt trông mong không ngừng thúc giục.

Hồ Cửu Nhi nghe vậy liền khẽ nhếch môi chậm rãi kể, nhưng lúc này trong giọng nói của nàng lại tràn ngập sự phức tạp:

"Dưới sự thúc đẩy của luồng lực lượng mạnh mẽ đó, thức hải nhanh chóng khôi phục, mà bản thân ta cũng trong thời gian ngắn liền khôi phục được hình thái cùng thần hồn lực lượng, thế nhưng..."

Nói đến đây Hồ Cửu Nhi hơi dừng lại, trên mặt hiện lên biểu cảm khó hiểu xen lẫn u buồn.

Không hiểu tại sao khi nhìn nàng như vậy đáy lòng Lục Hồ lại dâng lên một nỗi buồn vô cớ.

Tiểu Hồ Ly cũng không đánh gãy mạch cảm xúc của Hồ Cửu Nhi, nàng cuộn tròn thân thể lại rồi chống đầu chờ đợi.

Quả nhiên, chưa đầy một hơi thở Hồ Cửu Nhi liền lấy lại tinh thần, nàng chậm rãi kể tiếp, không giống với sự rung động trước đó, lần này trong giọng nói chất chứa sự nghi hoặc vô tận không cách nào giải khai:
— QUẢNG CÁO —

"Tuy thức hải khôi phục hoàn toàn, thậm chí so với thức hải trước đó của ta còn mạnh hơn gấp mấy lần nhưng khi ta muốn quay trở lại đó thì mới phát hiện bản thân mình không cách nào dung nhập, dường như... ta trở thành một kẻ ngoại lai!"

"Kẻ ngoại lai? Không phải đó vốn là thức hải của tỷ sao?" Lục Hồ nghe vậy cũng vô cùng nghi hoặc, tuy nàng không tường tận về thức hải nhưng nàng cũng đã từng nghe phụ thân giảng sơ qua một ít.

Thức hải từ khi sinh ra đã có, nó vô hình vô chất nhưng lại có thể cảm nhận nó chân thực tồn tại.

Đó là nơi chứa đựng linh hồn, không có thức hải chứa đựng và nuôi dưỡng linh hồn sẽ giống như lục bình không rễ, đồng thời theo tu vi ngày càng lớn mạnh thức hải cũng dần mở rộng ra và trở nên vững chắc hơn, mối liên kết giữa thức hải với linh hồn càng chặt chẽ, độ an toàn của linh hồn càng được đảm bảo.

Một khi thức hải phá toái chắc chắn linh hồn sẽ nhận lấy thương tổn không cách nào tưởng tượng, nhẹ thì đánh mất thần trí trở thành ngu ngốc, nặng thì thần hồn phá toái, ngay lập tức hôi phi yên diệt!

Mà trường hợp của vị tỷ tỷ này lại vô cùng kì quái, Tiểu Hồ Ly vắt óc suy tư cũng không tài nào hiểu được đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nàng nhớ phụ thân chưa hề đề cập tới sự việc tương tự a!

Không có đầu mối thì làm sao mà giải quyết được?

Theo như lời kể thì thức hải là của vị tỷ tỷ này, nhưng tại sao nàng lại không vào được? Mà khi bị ngăn chặn ở ngoài, không có thức hải nuôi dưỡng tại sao nàng vẫn có thể tồn tại được?

Những chuyện này đã lật đổ mọi thường thức của Tiểu Hồ Ly.

"Ta vốn tưởng rằng những chuyện phụ thân nói qua đều là tất cả mọi chuyện trong tu chân giới, nhưng xem ra phụ thân nói không hề sai, chuyện người giảng cũng chỉ là một góc của băng sơn, muốn biết được nhiều hơn thì phải tự mày mò mở mang kiến thức. Phụ thân nói không sai, đi một ngày đàng học một sàng khôn a!" Trong lòng Lục Hồ im ắng tự nói.

Sau chuyện này nàng lại có thêm một mục tiêu mới: đi du lịch quanh thế giới đem mọi cảnh đẹp cho phụ thân nghe và nhất định sẽ tự mình khám phá mọi bí mật chưa được hé lộ trong thế giới này!

Khác với Tiểu Thanh Trúc được hưởng cuộc sống êm đềm vô lo vô nghĩ trong một thời gian ngắn rồi sau đó lại phải trải qua nỗi đau cha con xa cách.

Tuy có các nguyên lão trong Thiên Ma Giáo trợ giúp rất nhiều nhưng không thể thay đổi một sự thực rằng Lục Thanh Trúc nàng chính là Thiếu Giáo chủ của Thiên Ma Giáo, một mình đôi vai nhỏ của nàng phải gồng gánh cả cơ nghiệp mà phụ thân để lại.

Cho nên tín niệm của Tiểu Thanh Trúc chỉ có một: tận lực phát triển cơ nghiệp của phụ thân và chờ khi người quay lại có thể tự hào về nàng!
— QUẢNG CÁO —

Mà Tiểu Hồ Ly từ lúc có ý thức nàng đã luôn sống trong vòng tay, trên bờ vai của Lục Huy, không cần lo bên ngoài nguy hiểm, không cần phải chịu nỗi buồn chia cách, không phải gánh vác cơ nghiệp tại thân.

Chỉ biết rằng một người một Hồ Ly không ngừng di chuyển qua từng sơn lâm địa vực, vừa đi vừa cùng ngắm nhìn từng phong cảnh khác nhau, trong đó đẹp xấu đều đủ cả.

Cũng không biết từ khi nào ước mơ tự mình khám phá đã không ngừng sinh sôi trong lòng Tiểu Hồ Ly.

Mục tiêu đó tuy có hơi xa vời nhưng tín niệm của Lục Hồ vô cùng kiên định.

Vừa sinh liền không thể phá diệt!

Theo dòng suy nghĩ, ánh mắt Lục Hồ không ngừng chớp động, trong mắt như có từng luồng hào quang đang ẩn hiện.

Đó chính là tín niệm!

Nếu như bình thường Tiểu Hồ Ly suy nghĩ những gì chỉ cần Hồ Cửu Nhi hơi lưu tâm một chút liền có thể nghe được, thế nhưng hiện tại nàng vẫn còn đang trong dòng hồi ức, hơn nữa tín niệm kia lại là ý niệm độc nhất của Lục Hồ, chỉ cần Hồ Cửu Nhi không cưỡng ép xâm nhập liền không cách nào thăm dò, nhưng hiển nhiên nàng sẽ không bao giờ làm như vậy!


Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.
Hùng Ca Đại Việt
Các nam thanh nữ tú ghé qua cho tác xin một chút ý kiến, đánh giá, đề cử!