Chương 1: Trùng sinh

Trang viên nhỏ ở phía Nam Đông Kinh, Quốc mặc quần đùi, nằm phơi nắng trên ghế mây. Bên cạnh là hai thị nữ: Hương và Quỳnh, đứng phe phẩy quạt, thêm nước. Nhưng trời không chiều lòng người, cái nắng càng thêm gay gắt, Quốc trở người, than:

"Thời tiết là muốn g·iết người a? Thật không thể chịu nổi.”

Cảm giác nhớ nhung cuộc sống có quạt và điều hoà thêm da diết. Sở dĩ nói thế, là bởi thực sự Quốc không phải người của thế giới này. Hắn là một chàng sinh viên vừa ra trường, vì bệnh dịch chả có việc làm, đang ngồi ăn bám bố mẹ. Trong lúc chơi game, thì một dòng chữ bất thình lình xuất hiện:

“ Bạn có muốn vinh hoa, phú quý.”

Tưởng là Topbox quảng cáo, Quốc không ngần ngại ấn đồng ý. Thật không ngờ mở mắt đã ở trong thân thể này, hoàng tử Lê Dung – con thứ 4 của vua Lê Hiến Tông. Nhắc đến đây có lẽ ít người biết, bởi cuộc đời của vị hoàng tử này chỉ được sử sách viết có 1 dòng, còn ít hơn cả mẹ mình. Nhưng chỉ cần hơi nhắc tới gia thế, ai cũng sẽ ồ lên ngạc nhiên. Ông nội là đại danh đỉnh đỉnh vua Lê Thánh Tông. Có hai người anh rất nổi tiếng: Ông vua yểu mệnh Lê Túc Tông cùng Vua quỷ Lê Uy Mục.

Những tưởng không tranh, sẽ sống xa hoa phú quý cả đời, nhưng còn chưa kịp thích nghi, thì cứ 3-4 ngày, nơi ở đã bị thích khách đột nhập, hoặc thức ăn bị bỏ độc. Nếu không phải Thái y viện tận tâm cứu, vua Lê Hiến Tông điều Cấm Vệ Quân canh gác, thì Quốc đã là người xuyên việt đen đủi nhất. Dù với vốn kiến thức lịch sử mờ nhạt, cũng như đối nhân xử thế hạn chế, Quốc cũng nhận ra nguyên nhân:

Thứ nhất, An Vương Lê Tuân là con trưởng, tài trí hơn người, nhưng tính nóng như kem. Hồi nhỏ thích mặc áo phụ nữ, nhưng mẹ cấm, nên đã dùng thuốc độc á·m s·át mẹ. Việc không thành, vua Hiến Tông phát hiện, nên đã phế truất, từ đó ngôi thái tử bỏ trống.

Thứ hai, thế lực dưới trướng các hoàng tử, thân vương đang vô cùng ngang bằng:

+ An Vương Lê Tuân, có mẹ là Mai Quý Phi được vua sủng ái ( - chỗ đứng dát vàng) khi xưa là nàng hầu của Huy Gia Hoàng thái hậu ( - chính thất vua Thánh Tông, con gái của Trinh quốc công Nguyễn Đức Trung) đứng sau là họ Nguyễn Gia Miêu ( - dòng họ Chúa Nguyễn và Nhà Nguyễn sau này)

+ Uy Vương Tuấn ( Lê Uy Mục) mẹ vốn là tỳ th·iếp, được sủng hạnh. Thế lực họ ngoại Nguyễn Hoa Lăng( - mẹ nuôi) và Trần Kinh Bắc( - mẹ ruột). Cả hai không giữ binh quyền, nhưng lại là một trong những thương hội lớn nhất cả nước. Độc chiếm buôn bán vùng Kinh Bắc - Vân Đồn, gia nhân sau có Trần Cảo, Trần Tuân..( - đứng đầu khởi nghĩa chống vua Lê Tương Dực sau này.)

+ Tự Vương Thuần ( Lê Túc Tông) mẹ dù mất sớm, nhưng thông minh, hiếu học, được vua Lê Hiến Tông yêu quý, đằng ngoại là họ Nguyễn Đình Nghệ An ( - dòng họ Nguyễn Xí).

+ Cẩm Giang Vương Lê Sùng và Giản Tu Công Lê Oanh (Lê Tương Dực) con Kiến Vương Lê Tân ( - con vua Thánh Tông, em vua Hiến Tông) và Trịnh Thị Tuyên ( - ông nội Trịnh Khắc Phục) dòng họ Trịnh Thuỷ Chú( - dòng họ chúa Trịnh sau này là 1 nhánh của họ này.)

Lê Dung xuất hiện sẽ phá vỡ. Bởi họ ngoại cũng hiển hách vô cùng: họ Bùi làng Thịnh Liệt. Gia chủ cũng như ông ngoại là Quảng Văn Hầu Bùi Xương Trạch, trọng thần thời Lê Thánh Tông, đang giữ chức Thượng thư Trưởng Lục bộ (một chức vụ quan trọng điều khiển cả sáu bộ, tương đương như Tể tướng) kiêm Đô Ngự sử. Chưa kể, ba thế lực, do nghi ngại vấn đề ngoại thích, đóng quân cách xa Đông Kinh, chỉ có thế lực họ Bùi đóng ngay sát, ưu thế vô cùng lớn.

Chính vì vậy, Quốc biết mình muốn an toàn sống xót, cần biến thành một kẻ bình thường không thể bình thường hơn. Từ nhỏ, Quốc đã không bao giờ trước mặt Lê Hiến Tông tranh sủng. Mỗi khi nhà vua ôm là khóc cũng như đi ị đi tiểu trên người. Chọn đồ vật khi đầy tháng, cũng gắt gao ôm vàng không buông. Đi học thì luôn ngủ gật. Đang miên man, thì phía sau Đại Lâm nói:



“ Vương gia, hay là chúng ta đến Hồ Tây vãn cảnh, An Vương, Uy Vương, Tự Vương, Cẩm Giang Vương Lê Sùng, Gian Tu Công Lê Oánh ( Lê Tương Dực)...đều đang ở đó.”

Quốc hừ nhẹ:

“ Đi cùng một đám mặt trắng đó để làm gì. Suốt ngày lễ nghi, chán c·hết.”

Đại Lâm tiếp:

“ Mà lúc sáng, Nương nương phái người truyền lời, nói là thánh thượng long thể mới khỏi, Vương gia người nên vào thăm, để làm trọn đạo hiếu tâm.”

Quốc lắc đầu:

“ Cái gì muốn nói, trước đây bản vương đã nói, phụ hoàng nghét bản vương, đi làm gì cho thêm giận.“

Đại Lâm thở dài, dù sao Vương gia cũng là một tay hắn trông nom nuôi dưỡng, những lời đại nghịch bất đạo cũng nghe thừa. Đúng lúc này, một tên thị nữ chạy lại:

“ Vương gia, công chúa tới..”

Lời vừa dứt, một bóng áo trắng đã đập vào mắt, đây chính là đứa em gái cùng mẹ, cũng chỉ kém hai tuổi. Lê Đào khom gối:

“ Tham kiến Hoàng huynh.”

Quốc lắc đầu:

“ Ở đây không có ai lạ, cần gì lễ nghi đó.”



Lê Đào cười ngọt:

“ Lễ không thể bỏ.”

Quốc thở dài, nhìn đám người hầu:

“ Các ngươi ra ngoài trước.”

Không còn ai, Lê Đào ngồi xuống. Quốc nhìn thấy trong ánh mắt nàng lấp lánh, hốt hoảng:

“ Ai...ai bắt nạt hoàng muội, nói ra hoàng huynh đi đ·ánh c·hết hắn.”

Lê Đào nước mắt lã chã, đáp:

“ Hoàng huynh, hoàng muội nghe nói, phụ hoàng cho hoàng huynh đất phong ở xứ Quảng Nam. Nơi đó khí hậu khắc nghiệt, dân cư thưa thớt.”

Quốc cười:

“ Tưởng chuyện gì. Việc này hoàng huynh cũng không thể quyết định.”

Sở dĩ nói như vậy, là do Quốc được 'tha' không cần đến Quốc Tử Giám nghe giảng, suốt ngày vô tửu lầu nghe nhạc, đám ngôn quan dưới sự xúi giục, liên tục đệ trình đơn, công thêm vua Hiến Tông cũng muốn rèn luyện Quốc, nên ra chiếu chỉ phong làm Trấn thủ Quảng Nam và ban thực ấp ở đó.

Lê Đào không chú ý hình tượng, dùng khăn lau nước mắt nói:

“ Để hoàng muội đi cầu phụ hoàng, mẫu hậu thổi bên tai chắc được.”



Nhìn điệu bộ Lê Đào, Quốc trong lòng có chút mềm nhũn. Bởi Lê Đào rất giống người em ở thế giới bên kia của hắn. Cộng với nàng từ nhỏ luôn ỷ lại, nên hai anh em thân thiết vô cùng. Chính vì vậy, dù dấu giốt trước mặt mọi người, nhưng mỗi khi ở riêng hai người, Quốc cực kỳ khoa trương, xuất khẩu thành thơ, cũng như kể ký sự miên man. Quốc cười:

“ Haha, hoàng muội đã lớn, biết đau lòng hoàng huynh. Tâm ý của hoàng muội, hoàng huynh xin nghi nhận, nhưng bản sự của hoàng huynh, hoàng muội chả nhẽ không biết.”

Nghe vậy Lê Đào nỉ non:

“ Hoàng muội không muốn rời xa hoàng huynh.” Dứt lời, nước mắt lại tuôn, Quốc an ủi:

“ Hàng năm hoàng huynh đều biết trở về xem hoàng muội."

" Hoàng huynh lừa người! Quảng Nam đến Đông Kinh rất xa và khó đi. Hoàng huynh muốn, nhưng hoàng muội cũng không nỡ.”

“ Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua.”

“Nhưng như vậy, hoàng muội phải chờ thật lâu mới nghe được truyện.” Đồng thời dùng tay ôm chặt. Quốc vỗ lưng nàng, đáp:

“ Về sau hoàng huynh viết rồi đưa cho hoàng muội được không? Mà hoàng muội giờ đã là kinh thành tài nữ, hoàng huynh cũng không có gì để dậy.”

Lê Đào nũng nịu dùng tay đập nhẹ vào ngực Quốc, nói:

“Hoàng huynh, ngươi cứ giễu cợt hoàng muội.”

Xong xuôi, khuôn mặt ửng hồng. Bởi vì Quốc dựa vào trí nhớ, viết rất nhiều thi từ, nhưng không công khai, thế là không cho thi từ tốt mai một, nàng đã lợi dụng tên tuổi của mình, truyền ra bên ngoài. Nhưng nếu không phải, hoàng huynh ngăn đón, nàng hận không thể nói cho toàn thế giới, hoàng huynh ta tài hoa bộc lộ, trên thông thiên văn hạ dưới tường địa lý! Ta liền hoàng huynh 1% đều không có. Quốc nhìn sắc mặt Lê Đào biết ý, xoa nhẹ đầu, thở dài:

“ Phụ hoàng mấy năm nay sức khoẻ yếu, hoàng huynh đã khuyên nhủ nhưng cũng không được. An Vương, Tự Vương, Uy vương bên ngoài hoà ái, nhưng vì ngôi vua sẵn sàng làm tất cả, chưa kể Sầm Giang vương, Giản Tu công ác tâm không kém. Hoàng huynh dù bo bo giữ mình, nhưng khó có thể sống. Hoàng huynh đi chuyến này, ngoài muốn nhìn trời đất, thấu hiểu nỗi niềm, cũng muốn rời xa vòng xoáy, mưu dựng cơ nghiệp, bảo vệ được cơ nghiệp nhà Lê.”

Nghe xong Lê Đào thêm khóc nức nở, bởi những điều Quốc nói nàng hiểu chứ. Một hồi, quyến luyến rời đi

P/s3: Truyện đăng duy nhất tại vtruyen. Mọi người đọc ở nơi khác, có thể vào đúng web đọc để ủng hộ tác cũng như các tác việt khác. Cảm ơn.
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây
Thông báo: Mong mọi người đón đọc, ủng hộ và đề cử