Yêu Võ Thần
Hắc Toàn Phong
Chương 1: Tế Tự
Chương 1: Tế Tự
Keng! Keng! Keng!
Từng tiếng sắt thép va đập đều đặn vang lên, âm thanh nặng nề, vang vọng quanh quẩn trong gian phòng nhỏ.
Bên cạnh cái lò rèn đang cháy đỏ rực, một người thiếu niên nhìn qua khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, trong tay cầm một chiếc búa sắt đang không ngừng gõ xuống trước mặt khối sắt đỏ lừ.
Mặc cho thân thể cùng quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, thiếu niên vẫn cực kỳ chăm chú làm việc giống như không biết mệt mỏi. Cứ như vậy lại một giờ trôi qua, đợi cho thiếu niên trong miệng phát ra từng tiếng thở dốc, động tác của hắn rốt cục mới ngừng lại.
Dùng kẹp sắt kẹp lên khối sắt đã thành hình nhúng vào bên cạnh chậu nước, liên tiếp tiếng ‘ xì xì ‘ theo đó vang lên.
Được một lúc, âm thanh nước sôi ngừng lại, thiếu niên cũng lập tức đem đồ vật nhấc lên, lộ ra hình dáng một con dao bếp.
Nhìn qua thân dao dài khoảng hai mươi cm, lưỡi dao trắng đục, mặc dù chưa được tỉ mỉ mài luyện nhưng chỉ nhìn qua cũng thấy được nó có nhất định sắc bén.
Quan sát thành phẩm bản thân làm ra, thiếu niên cực kỳ hài lòng, bên trên khuôn mặt lộ ra ý cười nhẹ giọng lẩm bẩm: -” Chất lượng lần này hẳn là không kém đi! “
Cũng ngay vào lúc này, thiếu niên sau lưng bất ngờ vang lên tiếng bước chân nặng nề, tiếp sau đó là giọng nói khỏe khoắn của một người nam tử vọng tới.
-” Không sai, Huyền Cơ con so với thúc thúc năm đó rèn đúc thiên phú cao hơn nhiều, chỉ mới học tập có một năm đã có thể làm ra thành quả tốt như vậy, tương lai không lo ăn mặc, lấy một cô vợ đẹp cũng là dễ dàng. “
Nghe vậy thiếu niên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị nam tử trung niên đang chậm rãi đi tới, đối phương làn da ngăm đen, gương mặt thô giáp cùng thiếu niên có năm phần giống, trên thân khoác một chiếc áo vải thô, không cần nói cũng biết là một người xuyên làm việc khổ cực, trải qua nhiều phong sương.
Tuy nhiên lời vừa nói xong, trung niên lại khẽ thở dài, sắc mặt lộ ra bất đắc dĩ, bởi nếu như là bình thường chỉ cần có một cái nghề nghiệp đã là rất tốt, thế nhưng phương thế giới này cũng không phải là một cái bình thường thế giới, không trở thành siêu nhiên yêu võ giả thì quả thực khó mà sống cả đời yên ổn.
Thiếu niên lúc này đem con dao đặt xuống, sắc mặt hớn hở nhìn trung niên cười nói: -” Bàng thúc người về rồi. "
Trung niên khẽ gật đầu, sau đó lại mở miệng nói: -" Ngày mai đã là tế lễ đại điển, ngươi cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, công việc ở đây cứ để thúc thúc xử lý. "
-" Đúng thúc thúc. "
Thiếu niên nghe vậy khẽ gật đầu, tuy nhiên miệng nói một đằng nhưng động tác cũng không có ngừng lại, vẫn tiếp tục tập trung vào công việc rèn đúc, nhìn thấy hắn như vậy trung niên khẽ lắc đầu, đồng thời trong lòng thật sâu cảm khái.
Lại nói đến, thiếu niên tên Trần Huyền Cơ, từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bản thân sống với thúc thúc Trần Bàng làm nghề thợ rèn, cuộc sống mặc dù khổ cực xong thiếu niên chưa bao giờ than thở, ngược lại luôn luôn cố gắng.
Mà hắn thúc thúc Trần Bàng, cũng chính là trước mặt trung niên, bản thân cũng đã bước qua tuổi bốn mươi, tuy nhiên vẫn sống một mình không có vợ con, cả hai thúc cháu cứ như vậy sống nương tựa lẫn nhau qua ngày.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng chốc một ngày đã kết thúc.
Buổi tối, Trần Huyền Cơ sau khi dùng cơm với Trần Bàng xong liền trở về giường nằm ngủ, tuy nhiên bởi vì háo hức về ngày mai tế lễ đại điển, mặc hắn nhắm mắt làm sao cũng không thể lâm vào giấc ngủ, cả người cứ không ngừng trằn trọc lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới có thể chợp mắt.
Tế lễ đại điển, đây không phải là một cái bình thường tế lễ sự kiện, đối với Bình An Thôn, đây chính là nghi thức cực kỳ trọng đại quyết định cả thôn tương lai, còn đối với đám thiếu niên đã đủ mười lăm tuổi như Trần Huyền Cơ, thì đây lại chính là một cơ hội để bọn hắn thay đổi cuộc đời.
Nguyên Thần đại lục, đây là một nơi nhân loại không phải là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn mà chính là Yêu Quỷ.
Yêu Quỷ nguồn gốc không người biết rõ ràng, chỉ biết bọn chúng trời sinh đã sở hữu mạnh mẽ thể chất cùng siêu nhiên lực lượng có thể phá núi đoạn sông, dời non lấp bể. Nhân loại đứng ở trước mặt Yêu Quỷ không khác gì con sâu cái kiến, chỉ có thể run sợ rồi sau đó trở thành bọn chúng thức ăn.
Thế nhưng lấy nhân tộc trí thông minh cùng năng lực sinh sôi nhanh chóng, theo dòng thời gian dài đằng đằng đã dần dần thành công khai phá ra phương pháp tăng cường tự thân sức mạnh, chính là mượn nhờ yêu quỷ tinh hạch bên trong ẩn chứa kì dị lực lượng đến cải biến thể chất, từ đây Yêu võ giả ra đời, nhờ đó nhân tộc mới có được tư bản chống lại yêu quỷ, không đến quá mức tuyệt vọng.
Mà ngày mai tế lễ đại điển cũng chính là thời điểm kiểm tra thiên phú cho các thanh thiếu niên đủ mười lăm tuổi, xem bọn hắn có yêu võ giả thiên phú hay không.
. . .
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên đổ xuống, toàn bộ Bình An Thôn đã bắt đầu nhộn nhịp, phá tan đi sự yên tĩnh thường ngày.
Ở sân đất trống giữa thôn, một tòa đài cao bằng gỗ đã được dựng lên, bên trên đặt một cái đỉnh lớn bằng đồng, nhìn qua vô cùng cổ phác, xong không chỉ như thế, xung quanh còn trưng bày vô số các loại tế phẩm do thôn dân dâng lên, có hoa, có thịt thà, có bánh trái... đây chính là sự biểu hiện giàu có, sung túc, đồng thời cầu một năm bội thu.
Trần Huyền Cơ cùng Trần Bàng cũng đã tới từ sớm, cả hai lúc này xen lẫn giữa đám người đông đúc chờ đợi tế lễ bắt đầu.
Đột nhiên, đang đứng Trần Huyền Cơ bả vai bất ngờ bị một bàn tay vỗ lên, theo bản năng hắn lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau không biết từ lúc nào đứng một người thiếu niên.
Nhìn qua đối phương tuổi tác cùng Trần Huyền Cơ không khác, chiều cao cũng đồng dạng xêm xêm 1m8, tuy nhiên dáng người lại cực kỳ gầy gò, tựa như là con cò Khương vậy.
Gặp Trần Huyền Cơ quay lại, thiếu niên lúc này nhe răng cười, lộ ra hàm răng đen ánh cao giọng nói: -” Huyền Cơ, tiểu tử ngươi vậy mà cũng đến sớm như vậy, ta còn tưởng ngươi bận bịu rèn đúc quên mất ngày hôm nay tế lễ rồi chứ. “
Nghe thấy đối phương châm chọc mình, Trần Huyền Cơ chỉ là khẽ liếc một cái rồi quay người tiếp tục quan sát đài cao, ra chiều mặc kệ.
Ngược lại bên cạnh Trần Bàng khẽ cười một tiếng, sau đó nhìn gầy gò thiếu niên mà ôn tồn nói: -” Tôn Đằng tới rồi à, ngươi phụ thân đâu? “
-” Bàng thúc, lệnh tôn có chút việc nên tới trễ, bảo ta tới đây trước. “ Tôn Đằng gãi gãi đầu đáp.
Lại trò chuyện mấy câu, gọi Tôn Đàng thiếu niên sau đó liền đứng chung với Trần Huyền Cơ hai người chờ đợi tế lễ.
Trần, Tôn hai nhà chính là hàng xóm lâu năm, quan hệ qua các đời có thể nói là không tệ, đặc biệt Trần Huyền Cơ cùng Tôn Đằng cả hai còn bằng tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có thể nói là huynh đệ thân thiết. Tuy nhiên cả hai tính cách lại có chút đối lập, Trần Huyền Cơ thì lầm lì ít nói, hành động trước nói sau, Tôn Đằng thì ngược lại hoạt bát, miệng lưỡi trơn tru, dễ được lòng mọi người.
Đang vào lúc đám người trò chuyện bàn tán, rực rỡ đài cao đột nhiên bước lên một vị lão giả, người này tóc hoa dâm, khuôn mặt khắc khổ, chính là Bình An Thôn trưởng thôn, Nguyễn Phúc.
Đứng từ đài cao nhìn xuống, trưởng thôn Nguyễn Phúc khẽ hắng giọng một tiếng, sau đó lớn giọng nói: -” Mọi người im lặng, giờ đẹp đã đến, tế tự cũng nên bắt đầu. “
Theo Nguyễn Phúc lời nói vừa dứt, toàn trường trở nên yên lặng, tất cả mọi người ánh mắt tập trung đổ dồn về đài cao.
Thấy đã ổn định, Nguyễn Phúc khẽ gật đầu, sau đó đưa tay ra hiệu, phía dưới đài cao lập tức có bốn người thanh niên bước lên, từng người thân hình vạm vỡ, chiều cao không dưới 1m9, đặc biệt bọn hắn trên thân còn tỏa ra một cỗ thiết huyết khí tức cường hãn, đây chính là phải trải qua vô số chiến đấu chiến binh mới có.
Mà bốn người lúc này lại đang cùng hiệp lực khiêng lấy một con vật to lớn, không, chính xác hơn là một con yêu quỷ, bởi nó hình dạng vô cùng khủng bố.
Thân cao không dưới 3 mét, làn da xanh xám, có tứ chi như người, trên đầu mọc ra hai cái sừng trâu cùng cặp mắt đỏ lòm, không những vậy nó cái miệng h·ôi t·hối còn mọc chi chít răng nhọn giống như hàm cá mập.
Xong con này yêu quỷ cũng chưa có c·hết, chỉ là toàn thân bị trói chặt không thể cử động, miệng bên trong vẫn không ngừng phát ra từng tiếng gầm gừ đáng sợ.
Sau khi đem yêu quỷ khiêng lên đài cao, bốn người thanh niên lúc này đem nó đặt trước đỉnh đồng, tiếp đến ăn ý lui sang hai bên, từ dưới đài cao vào lúc này lại có một vị nam tử khác bước lên, đối phương so với bốn người thanh niên kia càng thêm cao lớn, phải hai mét hơn như vậy. Đặc biệt nam tử trung niên trong tay lúc này còn xách theo một thanh sáng loáng đại đao, nhìn qua vô cùng áp bách, so với c·hặt đ·ầu đao của đao phủ còn lớn hơn.
Cứ như vậy nam tử từng bước từng bước tiến lại yêu quỷ sừng trâu bên cạnh, hắn đầu tiên nhìn chằm chằm yêu quỷ sừng trâu, sau đó lại đánh mắt về phía trưởng thôn Nguyễn Phúc khẽ gật đầu.
Nguyễn Phúc cũng hiểu ý, lập tức lấy ra ba que nhang châm lên, đợi hương khói nghi ngút liền cắm vào trước mặt đỉnh đồng, tiếp đến khẽ quát hào hùng một tiếng :
-” Lấy huyết tế tự, chư thần chúc phúc. “
Lời vừa dứt, bên cạnh nam tử hai tay cầm đao lập tức nắm chặt chuôi đao nâng lên quá đỉnh đầu, sau đó vận lực, đỏ hồng huyết khí từ nam tử bàn tay tràn ra đem lưỡi đao nhuộm đỏ, nhìn qua vô cùng kỳ dị. Tiếp sau đó chỉ nghe “ phốc “ một tiếng, màu xanh huyết dịch văng tung tóe, con kia yêu quỷ đầu lâu đã lìa khỏi cổ.
-” Trên thiên ân sáng chói, dưới đất mẹ bao dung,... “ Cũng trong tức khắc, Nguyễn Phúc lập tức bắt đầu đọc tế văn.
Đợi cho tế văn kết thúc, phía dưới tất cả thôn dân liền đồng loạt quỳ xuống, mỗi người đều nhắm mắt thành kính cầu nguyện, toàn bộ Bình An thôn lâm vào yên tĩnh.
Keng! Keng! Keng!
Từng tiếng sắt thép va đập đều đặn vang lên, âm thanh nặng nề, vang vọng quanh quẩn trong gian phòng nhỏ.
Bên cạnh cái lò rèn đang cháy đỏ rực, một người thiếu niên nhìn qua khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, trong tay cầm một chiếc búa sắt đang không ngừng gõ xuống trước mặt khối sắt đỏ lừ.
Mặc cho thân thể cùng quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, thiếu niên vẫn cực kỳ chăm chú làm việc giống như không biết mệt mỏi. Cứ như vậy lại một giờ trôi qua, đợi cho thiếu niên trong miệng phát ra từng tiếng thở dốc, động tác của hắn rốt cục mới ngừng lại.
Dùng kẹp sắt kẹp lên khối sắt đã thành hình nhúng vào bên cạnh chậu nước, liên tiếp tiếng ‘ xì xì ‘ theo đó vang lên.
Được một lúc, âm thanh nước sôi ngừng lại, thiếu niên cũng lập tức đem đồ vật nhấc lên, lộ ra hình dáng một con dao bếp.
Nhìn qua thân dao dài khoảng hai mươi cm, lưỡi dao trắng đục, mặc dù chưa được tỉ mỉ mài luyện nhưng chỉ nhìn qua cũng thấy được nó có nhất định sắc bén.
Quan sát thành phẩm bản thân làm ra, thiếu niên cực kỳ hài lòng, bên trên khuôn mặt lộ ra ý cười nhẹ giọng lẩm bẩm: -” Chất lượng lần này hẳn là không kém đi! “
Cũng ngay vào lúc này, thiếu niên sau lưng bất ngờ vang lên tiếng bước chân nặng nề, tiếp sau đó là giọng nói khỏe khoắn của một người nam tử vọng tới.
-” Không sai, Huyền Cơ con so với thúc thúc năm đó rèn đúc thiên phú cao hơn nhiều, chỉ mới học tập có một năm đã có thể làm ra thành quả tốt như vậy, tương lai không lo ăn mặc, lấy một cô vợ đẹp cũng là dễ dàng. “
Nghe vậy thiếu niên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị nam tử trung niên đang chậm rãi đi tới, đối phương làn da ngăm đen, gương mặt thô giáp cùng thiếu niên có năm phần giống, trên thân khoác một chiếc áo vải thô, không cần nói cũng biết là một người xuyên làm việc khổ cực, trải qua nhiều phong sương.
Tuy nhiên lời vừa nói xong, trung niên lại khẽ thở dài, sắc mặt lộ ra bất đắc dĩ, bởi nếu như là bình thường chỉ cần có một cái nghề nghiệp đã là rất tốt, thế nhưng phương thế giới này cũng không phải là một cái bình thường thế giới, không trở thành siêu nhiên yêu võ giả thì quả thực khó mà sống cả đời yên ổn.
Thiếu niên lúc này đem con dao đặt xuống, sắc mặt hớn hở nhìn trung niên cười nói: -” Bàng thúc người về rồi. "
Trung niên khẽ gật đầu, sau đó lại mở miệng nói: -" Ngày mai đã là tế lễ đại điển, ngươi cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, công việc ở đây cứ để thúc thúc xử lý. "
-" Đúng thúc thúc. "
Thiếu niên nghe vậy khẽ gật đầu, tuy nhiên miệng nói một đằng nhưng động tác cũng không có ngừng lại, vẫn tiếp tục tập trung vào công việc rèn đúc, nhìn thấy hắn như vậy trung niên khẽ lắc đầu, đồng thời trong lòng thật sâu cảm khái.
Lại nói đến, thiếu niên tên Trần Huyền Cơ, từ nhỏ mồ côi cha mẹ, bản thân sống với thúc thúc Trần Bàng làm nghề thợ rèn, cuộc sống mặc dù khổ cực xong thiếu niên chưa bao giờ than thở, ngược lại luôn luôn cố gắng.
Mà hắn thúc thúc Trần Bàng, cũng chính là trước mặt trung niên, bản thân cũng đã bước qua tuổi bốn mươi, tuy nhiên vẫn sống một mình không có vợ con, cả hai thúc cháu cứ như vậy sống nương tựa lẫn nhau qua ngày.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng chốc một ngày đã kết thúc.
Buổi tối, Trần Huyền Cơ sau khi dùng cơm với Trần Bàng xong liền trở về giường nằm ngủ, tuy nhiên bởi vì háo hức về ngày mai tế lễ đại điển, mặc hắn nhắm mắt làm sao cũng không thể lâm vào giấc ngủ, cả người cứ không ngừng trằn trọc lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới có thể chợp mắt.
Tế lễ đại điển, đây không phải là một cái bình thường tế lễ sự kiện, đối với Bình An Thôn, đây chính là nghi thức cực kỳ trọng đại quyết định cả thôn tương lai, còn đối với đám thiếu niên đã đủ mười lăm tuổi như Trần Huyền Cơ, thì đây lại chính là một cơ hội để bọn hắn thay đổi cuộc đời.
Nguyên Thần đại lục, đây là một nơi nhân loại không phải là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn mà chính là Yêu Quỷ.
Yêu Quỷ nguồn gốc không người biết rõ ràng, chỉ biết bọn chúng trời sinh đã sở hữu mạnh mẽ thể chất cùng siêu nhiên lực lượng có thể phá núi đoạn sông, dời non lấp bể. Nhân loại đứng ở trước mặt Yêu Quỷ không khác gì con sâu cái kiến, chỉ có thể run sợ rồi sau đó trở thành bọn chúng thức ăn.
Thế nhưng lấy nhân tộc trí thông minh cùng năng lực sinh sôi nhanh chóng, theo dòng thời gian dài đằng đằng đã dần dần thành công khai phá ra phương pháp tăng cường tự thân sức mạnh, chính là mượn nhờ yêu quỷ tinh hạch bên trong ẩn chứa kì dị lực lượng đến cải biến thể chất, từ đây Yêu võ giả ra đời, nhờ đó nhân tộc mới có được tư bản chống lại yêu quỷ, không đến quá mức tuyệt vọng.
Mà ngày mai tế lễ đại điển cũng chính là thời điểm kiểm tra thiên phú cho các thanh thiếu niên đủ mười lăm tuổi, xem bọn hắn có yêu võ giả thiên phú hay không.
. . .
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên đổ xuống, toàn bộ Bình An Thôn đã bắt đầu nhộn nhịp, phá tan đi sự yên tĩnh thường ngày.
Ở sân đất trống giữa thôn, một tòa đài cao bằng gỗ đã được dựng lên, bên trên đặt một cái đỉnh lớn bằng đồng, nhìn qua vô cùng cổ phác, xong không chỉ như thế, xung quanh còn trưng bày vô số các loại tế phẩm do thôn dân dâng lên, có hoa, có thịt thà, có bánh trái... đây chính là sự biểu hiện giàu có, sung túc, đồng thời cầu một năm bội thu.
Trần Huyền Cơ cùng Trần Bàng cũng đã tới từ sớm, cả hai lúc này xen lẫn giữa đám người đông đúc chờ đợi tế lễ bắt đầu.
Đột nhiên, đang đứng Trần Huyền Cơ bả vai bất ngờ bị một bàn tay vỗ lên, theo bản năng hắn lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau không biết từ lúc nào đứng một người thiếu niên.
Nhìn qua đối phương tuổi tác cùng Trần Huyền Cơ không khác, chiều cao cũng đồng dạng xêm xêm 1m8, tuy nhiên dáng người lại cực kỳ gầy gò, tựa như là con cò Khương vậy.
Gặp Trần Huyền Cơ quay lại, thiếu niên lúc này nhe răng cười, lộ ra hàm răng đen ánh cao giọng nói: -” Huyền Cơ, tiểu tử ngươi vậy mà cũng đến sớm như vậy, ta còn tưởng ngươi bận bịu rèn đúc quên mất ngày hôm nay tế lễ rồi chứ. “
Nghe thấy đối phương châm chọc mình, Trần Huyền Cơ chỉ là khẽ liếc một cái rồi quay người tiếp tục quan sát đài cao, ra chiều mặc kệ.
Ngược lại bên cạnh Trần Bàng khẽ cười một tiếng, sau đó nhìn gầy gò thiếu niên mà ôn tồn nói: -” Tôn Đằng tới rồi à, ngươi phụ thân đâu? “
-” Bàng thúc, lệnh tôn có chút việc nên tới trễ, bảo ta tới đây trước. “ Tôn Đằng gãi gãi đầu đáp.
Lại trò chuyện mấy câu, gọi Tôn Đàng thiếu niên sau đó liền đứng chung với Trần Huyền Cơ hai người chờ đợi tế lễ.
Trần, Tôn hai nhà chính là hàng xóm lâu năm, quan hệ qua các đời có thể nói là không tệ, đặc biệt Trần Huyền Cơ cùng Tôn Đằng cả hai còn bằng tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, có thể nói là huynh đệ thân thiết. Tuy nhiên cả hai tính cách lại có chút đối lập, Trần Huyền Cơ thì lầm lì ít nói, hành động trước nói sau, Tôn Đằng thì ngược lại hoạt bát, miệng lưỡi trơn tru, dễ được lòng mọi người.
Đang vào lúc đám người trò chuyện bàn tán, rực rỡ đài cao đột nhiên bước lên một vị lão giả, người này tóc hoa dâm, khuôn mặt khắc khổ, chính là Bình An Thôn trưởng thôn, Nguyễn Phúc.
Đứng từ đài cao nhìn xuống, trưởng thôn Nguyễn Phúc khẽ hắng giọng một tiếng, sau đó lớn giọng nói: -” Mọi người im lặng, giờ đẹp đã đến, tế tự cũng nên bắt đầu. “
Theo Nguyễn Phúc lời nói vừa dứt, toàn trường trở nên yên lặng, tất cả mọi người ánh mắt tập trung đổ dồn về đài cao.
Thấy đã ổn định, Nguyễn Phúc khẽ gật đầu, sau đó đưa tay ra hiệu, phía dưới đài cao lập tức có bốn người thanh niên bước lên, từng người thân hình vạm vỡ, chiều cao không dưới 1m9, đặc biệt bọn hắn trên thân còn tỏa ra một cỗ thiết huyết khí tức cường hãn, đây chính là phải trải qua vô số chiến đấu chiến binh mới có.
Mà bốn người lúc này lại đang cùng hiệp lực khiêng lấy một con vật to lớn, không, chính xác hơn là một con yêu quỷ, bởi nó hình dạng vô cùng khủng bố.
Thân cao không dưới 3 mét, làn da xanh xám, có tứ chi như người, trên đầu mọc ra hai cái sừng trâu cùng cặp mắt đỏ lòm, không những vậy nó cái miệng h·ôi t·hối còn mọc chi chít răng nhọn giống như hàm cá mập.
Xong con này yêu quỷ cũng chưa có c·hết, chỉ là toàn thân bị trói chặt không thể cử động, miệng bên trong vẫn không ngừng phát ra từng tiếng gầm gừ đáng sợ.
Sau khi đem yêu quỷ khiêng lên đài cao, bốn người thanh niên lúc này đem nó đặt trước đỉnh đồng, tiếp đến ăn ý lui sang hai bên, từ dưới đài cao vào lúc này lại có một vị nam tử khác bước lên, đối phương so với bốn người thanh niên kia càng thêm cao lớn, phải hai mét hơn như vậy. Đặc biệt nam tử trung niên trong tay lúc này còn xách theo một thanh sáng loáng đại đao, nhìn qua vô cùng áp bách, so với c·hặt đ·ầu đao của đao phủ còn lớn hơn.
Cứ như vậy nam tử từng bước từng bước tiến lại yêu quỷ sừng trâu bên cạnh, hắn đầu tiên nhìn chằm chằm yêu quỷ sừng trâu, sau đó lại đánh mắt về phía trưởng thôn Nguyễn Phúc khẽ gật đầu.
Nguyễn Phúc cũng hiểu ý, lập tức lấy ra ba que nhang châm lên, đợi hương khói nghi ngút liền cắm vào trước mặt đỉnh đồng, tiếp đến khẽ quát hào hùng một tiếng :
-” Lấy huyết tế tự, chư thần chúc phúc. “
Lời vừa dứt, bên cạnh nam tử hai tay cầm đao lập tức nắm chặt chuôi đao nâng lên quá đỉnh đầu, sau đó vận lực, đỏ hồng huyết khí từ nam tử bàn tay tràn ra đem lưỡi đao nhuộm đỏ, nhìn qua vô cùng kỳ dị. Tiếp sau đó chỉ nghe “ phốc “ một tiếng, màu xanh huyết dịch văng tung tóe, con kia yêu quỷ đầu lâu đã lìa khỏi cổ.
-” Trên thiên ân sáng chói, dưới đất mẹ bao dung,... “ Cũng trong tức khắc, Nguyễn Phúc lập tức bắt đầu đọc tế văn.
Đợi cho tế văn kết thúc, phía dưới tất cả thôn dân liền đồng loạt quỳ xuống, mỗi người đều nhắm mắt thành kính cầu nguyện, toàn bộ Bình An thôn lâm vào yên tĩnh.
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằnghoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
Đổisangở đâyThông báo: #Bút lực còn non nớt, mong các vị nhẹ tay!
Tặng quà
Số phải lớn hơn 5,000 và chia hết cho 1,000.
Đang có trong tài khoản.
Hoạt động
- tặng
Yêu cầu & Báo lỗi
Bạn cần hỗ trợ hay báo cáo vấn đề gì?
Tiêu đề
Nội dung
Các vấn đề vi phạm bản quyền xin vui lòng gửi thư đến [email protected]