• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 39 : Ngoài dự đoán


1 phút trước tôi dám chắc ông ta còn ở đây, giờ đã biến mất rồi. Thật sự nhẹ nhõm vì gã này mang đến cho tôi cảm giác rợn tóc gáy. Tôi cầm lấy chìa khóa hộp đựng bài để nhét nó vào bên trong áo. "tâm trí là một thứ nguy hiểm-"

Tôi sững người khi nhận ra rằng chiếc chìa khóa nặng hơn nhiều so với bình thường.

Từ từ, tôi kéo sợi dây quanh cổ ra, nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa. Cái khóa màu bạc giờ biến thành vàng nguyên chất, đầy sức mạnh.

" Má nó" Tôi nghĩ thầm khi nhìn chằm chằm vào chìa khóa ngàn năm. " AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA" Tôi nghiến chặt răng, gần như la hét chửi rủa nhưng nhớ rằng kiểm duyệt gõ cửa thì tàn đời. " Tên điên khùng! Tôi gào thét " Tôi đã nói là ko muốn!Từ 'ko' ko nằm trong từ điển của ông sao?"

Tôi nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ, sẵn sàng ném chìa khóa xuống biển thì nhận ra. Vô ích, vòng tròn ngàn năm dù bị ném đi thật xa nó vẫn tự trở về với Bakura, cái này chắc giống hệt.

Tôi ném chìa khóa xuống bãi cỏ gần đấy, giơ tay lên chờ đợi. " Xem có giống mjolnir ko?"

Thay vì bay đến,, chiếc chìa khóa biến mất, ngay khi tôi cảm thấy sức nặng trên cổ. Vâng nó ở trên người tôi một lần nữa.

" Ko giống Thor" Tôi cằn nhằn tháo thứ ngu ngốc này ra " Giờ tao mắc kẹt với mày rồi, làm kiểu gì mày cũng tiếp tục xuất hiện." Tôi vò đầu bứt tóc. " Tuyệt vời, ko gì có thể tệ hơn dc nữa"

Thật sự nhẹ nhõm khi chiếc chìa khóa ko nói chuyện với tôi. Còn gì thảm hơn khi kẹt trong thế giới Yugi-Oh! kèm theo một phiên bản yami của bản thân. Tôi tự hỏi tôi có phải yami của Edwin Chaos thế giới này ko, vì tôi đã chiếm lấy cơ thể của cậu ta.

" Thôi, đừng nghĩ đến nó" tôi lẩm bảm một mình khi rời bến tàu. Shadi ở trong đầu tôi lâu hơn toioi nghĩ vì tôi đã thấy mặt trời lạnh. Có nghĩa dàn nhân vật chính hoàn thành thu thập đủ 10 ngôi sao, hướng về vào lâu đài. " Theo tính toán, bây giờ tôi đến là quá muộn cho vòng chung kết nhưng vừa đủ để Pegasus cho phép tôi ở lại xem. Và nếu ông ta muốn biết Mokuba đang ở đâu, tôi hy vọng trận đấu diễn ra đủ hấp dẫn để hắn ko dùng con mắt nhắm vào tôi." Tôi nhìn xuống chìa khóa, tự hỏi. " Liệu mày... bảo vệ tao dc ko?"

Tôi biết chìa khóa ngàn năm cho phép người sử dụng đi vào tâm trí người khác, nhưng vậy thì ít quá. Tên Marik dùng quyền trượng dc một đống trò như biến tay sai thành rối, thông qua con rối nói chuyện với người khác, đánh gục mọi người, đọc kí ức của người khác... Các bảo vật ngàn năm đều sở hữu ma thuật đen. Chìa khóa hẳn phải có nhiều năng lực hơn thế, ít nhất cũng là bắn dc tia laze chứ.

" Edwin, nghĩ đi nghĩ đi" Tôi tập trung. " Bảo vật ngàn năm đều dính tới linh hồn và tâm trí. Con măt, chìa khóa, quyền trượng là tâm trí. Vòng tròn, cán cân là linh hồn. Trò chơi ngàn năm cũng tính là linh hồn luôn. Vòng cổ.... urgg, ko tính. Vì thế, nó phải có tối thiểu sức mạnh tâm trí. Nhưng là gì?" Tôi bắt đàu chạm vào chìa khóa, cảm giác lo lắng xuất hiện khi tôi trở thành chủ nhân bảo vật quá nhanh, một ý tưởng nảy trong đầu tôi. Giống như nhiều ý tưởng hay nhất của tôi, nó xuất phát từ một chuỗi suy nghĩ, từ mắt xích này tới mắt xích khác cho tới khi ra được kết quả. Trường hợp này, tôi nghiền ngẫm, liệu hình dạng của mấy thứ này liên quan tới sức mạnh bên trong chúng. Như con mắt cho khả nưng nhìn thấu, cái cân cân đo linh hồn. " Còn... còn khóa thì làm gì?" Tôi tự hỏi, cầm nó lên. " Chả nhẽ, sức mạnh của mày theo nghĩa đen? Khóa và mở khóa? Chìa khóa vạn năng mở dc cánh cửa?" Nó cho tôi vài ý tưởng điên rồ để thử, nhưng chả có gì quanh đây làm thí nghiệm.
— QUẢNG CÁO —

Ngoại trừ.

" Hừmmm" Tôi lấy điện thoại ra. Thay vì bấm mật khẩu mở khóa, tôi dùng chìa khóa cắm vào màn hình để xoay... và rồi ánh sáng màn hình nhấp nháy, hiện lên.

" Ok, thế thật là-"

Legend of Zelda " you found an item" theme phát ra từ trong máy.

" Ờ... chả nhẽ cái khóa này jailbeark luôn cái điện thoại?" Tôi nhìn quanh, thử lại lần nữa.

Lần này nhạc Doraemon bắt đầu chơi.

" Ầy, thật luôn. Khóa và mở khóa sao?". Tôi bỏ dt vào túi, một suy nghĩ mới xuất hiện trong đàu. " Ôi, việc này có thể là việc điên rồ nhất" Tôi lo lắng cho bản thân khi dùng chìa khóa ấn vào trán. Ngay lúc nó chạm vào da, tôi cảm thấy... gì đó.. thúc vào não. Cảm giác kì cục nhất thế giới. Sau đó trong đầu tôi hình thành một cánh cửa to lớn nặng nề sẽ bảo vệ tâm trí tôi khỏi bất kì ý định tấn công trí óc nào từ Pegasus hay Marik... và xoay chià khóa.

Tiếng tách phát từ trong não tôi.

" Thành công" Tôi tự nói với chính mình. Giờ bất kì ai xâm nhập vào đâu tôi thì thứ chúng thấy duy nhất là cánh cửa to lớn đó.

" Ừm.. xem ra tao sẽ giữ mày lại" Tôi bắt đầu hành trình tiến tới lâu đài. " Mặc dù tuyệt hơn nếu mày-" Tôi cảm thấy nhói và thấy chiếc chìa khóa thu nhỏ lại lản vào bên trong áo tôi, giống như cách Bakura làm với chiến vòng tròn. " Huh, rất tốt, rất tốt" Ko thể để bảo vật lộ liễu trên người dc, làm vậy sẽ trở thành mục tiêu của Bakura lẫn Pegasus, ngoài ra còn gây hiểu nhầm nữa. Chìa khóa phải dc giữ kín cho tới khi tôi hiểu tất cả công dụng của nó.

Tôi cũng tự lưu ý với bản thân phải RẤT cẩn thận khi sử dụng bảo báu vật tạo ra từ ma thuật đen. Điều cuối cùng tôi cần là mất mạng vì thiếu hiểu biết.

Tôi hoàn thành chuyến đi ngay lúc mặt trời lặn xuống đường chân trời, biến bầu trời thành tím pha chút cam. Vậy mà vãn có người hầu của Pegasus đứng đợi trước cổng, nhìn chăm chú vào tôi khi tôi bước tới.

" Hừm, liệu Pegasuss có camera quanh đây để phát hiện ngưới tới lâu đài rồi ra lệnh người hầu ra đón, hay bắt họ đứng chờ cả ngày?". Tôi giơ cổ tay lên, lịch sử chào hỏi. " Tên tôi là Edwin Chaos. Chiếc găng tay này có đủ 10 ngôi sao này, theo luật tôi dc phép bước vào lâu đài."
— QUẢNG CÁO —


Người này gật đàu. " Ngài Chaos, xin chúc mừng. Bây giờ tôi sẽ đưa ngài tới sảnh chính"

" Cảm ơn" tôi lịch sự trả lời. " Có ổn ko khi tôi mang vali theo?"

" Tôi sẽ nhờ hầu gái mang vào phòng của ngài"

Tôi đồng ý đưa cho người hầu chiếc vali, ngoài quần áo ra thì tôi chả có gì giấu trong đó hết.

Lâu đài của Pegasus thực sự hoàn hảo. Những bức tường đá, trần nhà gồ ghề và những bộ áo giáp . Nhất là khu vực sinh hoạt chung, sàn bằng gỗ, trải thảm đỏ, tường chứa đày chân dung nghệ sĩ nổi tiếng, bàn dài để lọ hoa cùng một số đồ trang trí khác... tất cả rất đáng yêu, ấm cúng. Xem ra đây là lý do Pegasus thích ở đây, một nơi dễ chịu tránh xa thành phố ồn ào.

Tôi hy vọng, tôi sẽ ở nơi này thay vì phòng giam Mokuba.

" Mặc dù nếu bị... tôi cũng có cách thoát" Tôi nghĩ kiềm chế động vào chìa khoán ngàn năm trên ngực. " Bình tĩnh. bình tĩnh" tôi lặp lại vài lần. Bình tĩnh lại, tôi hỏi người hầu. " Tôi có thể hỏi tên anh dc ko? Hay điều đó là bất lịch sự?"

" Tên tôi là Frum, thưa ngài," người hầu nói. "Tại sao nó bất lịch sự?"

"Một số người giàu muốn người hầu là những nhân vật không tên tuổi, không bao giờ tiếp xúc với bất kỳ ai trừ khi âm thầm rót rượu hoặc phục vụ."

"Ngài Pegasus không như vậy," Frum nói. "Ngài ấy mong chúng tôi làm tốt công việc của mình nhưng hoan nghênh các câu hỏi và cuộc trò chuyện ... theo cách thích hợp."

" Ừ, tốt" Tôi cho một tay sau lưng gãi, thật thoải mái " Mà Frum, tôi có bỏ lỡ chuyện gì thú vị trước khi tới ko?"

"Không thưa ngài," người hầu nói.
— QUẢNG CÁO —

" Thật?" Tôi chọc. "Ko có trận chiến lớn nào xảy ra... theo tôi đoán trận chiến đầu tiên xảy ra trong nhiều thế kỉ, giả sử như lâu đài này cổ kính như vẻ ngoài của nó? Ko có đối thủ nào đối chất nhau vào phút cuối?"

Hoàn toàn im lặng.

" Okay, hãy để ông chủ anh báo tin xấu vậy," tôi nói khi tự hỏi bản thân có làm rối tung mọi thứ ko. Hoàn toàn có khả năng Kaiba đã ăn hành, đang bị nhốt trong lá bài. Có thể tôi sẽ gợi ý cho Yugi về quái thú Toon cho cậu ta chuẩn bị. Hoặc Kaiba có đủ số sao mà ko cần đấu với Yugi và đã đấu với Pegasus khi Yugi đang đến. Vấn đề duy nhất là Pharaoh có thể mang thái độ thù địch khi đấu với Mai. Mọi chuyện đi quá xa khỏi canon rồi.

Vô tận khả năng có thể xảy ra.

Đứng ở cảnh cửa sảnh chính, Frum ra hiệu cho tôi bước vào. Tôi hít một hơi, sẵn sàng cho bất cứ khả năng nào. Pegasus vs Kaiba, Yugi vô địch. Bandit Keith đọc luật nên đang tái đấu với Pegasus ( mọi thứ sẽ rối tung lên nhưng cũng rất đáng xem)

Nhưng đời biết đâu dc chữ ngờ, tiếng kèn trống vang lên.

Tôi ngó nghiêng điên cuồng xem còn ai khác ngoài Pegasus hay ko, kẻ đang vỗ tay với nụ cười cùng âm nhạc bùng lên. Ông ta giống hệt trong truyện trên phim, vẻ ngoài tốt bụng ấm áp nhưng đen tối bùng lên bất cứ lúc nào. Xem ra, Pegasus đã ddwa moij người đi ăn tối... Tôi tự hỏi có ai biết tôi ở đây hay ko. Chắc là ko. Sự thôi thúc sử dụng chìa khóa ngàn năm trốn thoát tràn ngập, nhưng tò mò nó lại chiến thắng ngay cả khi tò mò có thể giết tôi.

" Chào mừng, Edwin Chaos!" Pegasus nói, tiếng âm nhạc đã giảm xuống. " Cậu biết đấy, trong số rất nhiều kết cục tôi nghĩ ra tại Duelist Kingdom, tôi ko lường dc kết quả này. Có nhiều người lọt vào mắt tôi....Weevil Undenvood, Rex Raptor, Mai Valentine-" Ông ta nói với giọng tự mãn" - tất nhiên cả bạn chung của chúng ta Yugi Moto. Nhưng cậu? Chú của cậu đơn thuần đến đây để viết báo về giải đấu này, chơi vài trận rồi vào lâu đài phỏng vấn tôi. Tôi lại thích kết quả bất ngờ nhất."

" Ý ông là sao?" Tôi cuối cùng nói.

Pegasus cười lớn, giang rộng 2 bàn tay. "Cho phép tôi chúc mừng cậu, Edwin Chaos... người đầu tiên lọt vào vòng chung kết, tự động đạt giải thưởng 3 triệu đô và cơ hội đấu bài với tôi."

"WTF!"

Tiên lộ gập ghềnh, nữa bước khó đi, trường sinh tịch mịch, một người khó vấn, nếu tự biết đã không thể thành tiên vương, tiên đế, sao không thể thử làm chạn vương?
Muốn Trường Sinh Trước Hết Phải Đồng Vợ Đồng Chồng