• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 18: Sơ giai kiếm tâm
Lâm Vô Thiên trầm mặc không trả lời, chỉ huy động kiếm chiêu chặn lại bước đi của Phong Nham, mặc dù chỉ là chặn lại hắn nhưng hắn nào có nghĩ như vậy.

"Muốn chết"

Hắn rống lên một tiếng, sau đó hai tay huy kiếm bổ ra liên tiếp mấy chục đạo kiếm khí, mắt thấy mấy chục đạo kiếm khí kia sắp va chạm với Lâm Vô Thiên, hắn liền vận chuyển linh lực muốn cấp tốc giết đến Chu Kha.

Chỉ vừa điều động một chút linh lực, hắn liền cảm giác được phía bên cạnh toát ra một cỗ ngút trời chiến ý, quay đầu nhìn sang liền thấy Lâm Vô Thiên cũng chém ra mấy chục đạo kiếm khí cùng hắn đối chiêu.

"Ầm ầm"

Những đạo kiếm khí va chạm khiến song phương đều lui lại mấy chục bước tránh né đi công kích dư ba, Phong Nham vừa vặn lui lại thì thấy một đạo nhân ảnh đang hướng hắn lao đến, đạo nhân ảnh kia hai tay cầm kiếm hướng đỉnh đầu hắn chém xuống.

Hắn cũng không có chậm liền kích phát Khí Văn trong thanh kiếm chặn ngang đỡ lại một kiếm kia.

Đạo nhân ảnh kia không ai khác ngoài Lâm Vô Thiên, hắn toàn thân linh lực vận chuyển đến cực hạn, toàn lực chém xuống một chém này, đối phương cũng không có yếu hơn hắn là mấy, dù sao hắn cảnh giới bây giờ vẫn còn quá thấp không thể cùng một chút cao giai tu vi giao đấu lâu.

Cho nên một chém này chính là hắn toàn lực một kích.

"Ầm ầm"

Hai thanh kiếm đều toát ra một đống lớn hỏa hoa, Phong Nham hai chân khom xuống phía dưới đất khoảng năm tấc sâu, không thể không nói vừa rồi Lâm Vô Thiên thế như chẻ tre, cho dù hắn bình thường muốn đỡ cũng rất khó khăn, huống chi vừa rồi chỉ là nhất thời chặn lại.

Yết hầu ngai ngái, Phong Nham trong miệng phun ra một ngụm máu, Lâm Vô Thiên bên kia cũng không có khá hơn, vừa rồi phản chấn ngược lại khiến hắn hai tay chết lặng, vận chuyển công pháp mấy chục cái chu thiên mới có thể giảm cảm giác bớt đau đớn.

Mặc dù, không có đánh đối phương trọng thương nhưng dù sao lấy tu vi Khai Mạch lục tầng sơ kỳ đánh cho Khai Mạch thất tầng đỉnh phong bị thương cũng là một chuyện khó khăn, huống chi đối phương còn là cường giả.
— QUẢNG CÁO —


Chỉ vẻn vẹn vừa rồi giao phong, hai bên đều có đánh giá sơ bộ đối phương, thực lực không kém nhau, muốn phân ra thắng bại liền xem ai kinh nghiệm chiến đấu nhiều hơn.

Phong Nham từ trong đất bước ra, tay nắm chặt thanh chiến kiếm, chiến ý như ca, hắn tại cùng cảnh giới đều có thể xưng là vô địch rất ít người có thể cùng hắn đối chiêu, nhưng bây giờ lại khác, một cái lục tầng tu vi đều có sức đánh với hắn một trận.

Hắn cũng tự hỏi là có phải do bản thân bỏ bê tu luyện dẫn đến thực lực tụt lùi, vội vàng gạt bỏ đi suy nghĩ ấy, hắn lúc nào cũng một mực điên cuồng tu luyện, muốn tại trong cùng cảnh giới vô địch. Nói như vậy, thì đối phương là một cái yêu nghiệt.

Thế nhưng hắn lại không chút nào biến sắc, đối phương nhìn qua cực kì trẻ, hiển nhiên là lịch duyệt vẫn không cao, hắn không biết đã trải qua bao nhiêu trận chiến sinh tử, cho nên vẫn có nắm chắc mấy thành đem đối phương đánh bại.

Lâm Vô Thiên cũng là nhìn ra nhược điểm của bản thân, thực chiến không đủ sẽ dễ dàng bị đối phương trấn áp, như vậy chỉ có thể tốc chiến tốc thắng tránh cho mình lộ ra quá nhiều sơ hở, nhưng là vừa rồi cũng không có hạ gục đối phương.

Chu Kha lúc này lại hết sức kinh ngạc, hắn cùng Phong Nham giao thủ chỉ là mấy chiêu liền bị đối phương đánh bại, nhưng vừa rồi Lâm Vô Thiên còn có cơ hội hoàn thủ, thậm chí còn xém đánh đối phương trọng thương, nói rõ Lâm Vô Thiên mạnh hơn hắn nhiều lần.

Lúc này trong lòng hắn mới thực sự tâm phục khẩu phục, lúc trước hắn cũng chỉ nghĩ rằng Lâm Vô Thiên chiến lực cũng sàn sàn tại hắn, cũng không có quá mạnh, nhưng nhìn thấy cảnh này hắn trong lòng cũng hơi đổi.

Hoàng Cân Trung bên ngoài cũng là hai tay nắm chặt thật muốn lao lên chiến đấu, nhưng vẫn cố kiềm lại bản thân. Lâm Vô Thiên lúc này sắc mặt cũng trở nên đỡ hơn, hai cánh tay cũng là lấy lại được một ít tri giác, cầm lấy Thanh Sắc Kiếm nhìn xem trên đó vết rạn càng lúc càng nhiều.

"Có lẽ qua lần giao phong này liền sẽ triệt để gãy mất" Hắn trong lòng nghĩ thầm, dù sao thanh kiếm này phẩm chất nhưng là cực thấp, đối mặt với cường độ chiến đấu mạnh sẽ không chịu nổi áp lực mà gãy mất.

Phong Nham thi triển ra thân pháp cấp tốc lao đến, hắn muốn lợi dụng trong lúc Lâm Vô Thiên vẫn còn đang chịu một chút dư chấn đem hắn đánh bại, nhưng là nằm ngoài dự đoán của hắn, Lâm Vô Thiên thế nhưng không chỉ hai tay khôi phục lại tri giác mà còn thi triển ra một chiêu kiếm lợi hại.

"Thái Ất Kiếm Quyết chiêu thứ nhất Kiếm Phá Thương Khung"
— QUẢNG CÁO —

Lâm Vô Thiên thi triển ra đằng sau, kiếm trong tay trực chỉ hướng Phong Nham, mắt thường có thể nhìn thấy thanh kiếm vậy mà hóa thành ba cái, chém ra ba cái kiếm khí cao đến hai mét.

Phong Nham sắc mặt cũng kịch biến, nhưng may mắn hắn kinh lịch qua biết bao trận chiến, vẫn giữ được bình tĩnh mà đưa ra đối ứng.

"Mãn Nguyệt Vô Quang"

Phong Nham trong tay chiến kiếm chỉ ra phía trước vẽ một cái vòng tròn tuôn ra mấy chục đạo kiếm ảnh, kiếm chiêu cùng kiếm ảnh va chạm phát ra tiếng đinh tai nhức óc. Chỉ nghe "ầm ầm" mấy tiếng liền có thể nhìn thấy Lâm Vô Thiên từ trong khói bụi bay ra, ngã trên mặt đất.

Chật vật đứng dậy hắn trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, vừa rồi ở trong thức hải của hắn xuất hiện một điểm sáng cực nhỏ, nếu không nhìn kĩ sẽ không biết là nó có tồn tại. "Kiếm Ý Chi Tâm, rốt cục cũng xuất hiện" Lâm Vô Thiên sắc mặt lộ ra một vẻ tươi cười.

Kiếm Ý Chi Tâm xuất hiện liền đại biểu, kiếm đạo đã bắt đầu có sơ bộ đường đi, chỉ cần đem con đường kia hóa thành một cái chân chính lối đi liền đạt đến kiếm tâm đỉnh phong, lối đi hóa thành nhân hình luyện kiếm liền đạt Kiếm Tâm Thông Minh, Người cùng kiếm hòa làm một thể, kiếm là ta, ta là kiếm liền đạt Nhân Kiếm Hợp Nhất.

Giò phút này, Lâm Vô Thiên đã mở ra cho mình một cái sơ bộ lối đi, chỉ cần lối đi này ngưng thật thêm một chút hắn liền đạt được sơ giai kiếm tâm.

Phong Nham hiển nhiên là không cho đối phương cơ hội thở dốc, toàn lực vận chuyển linh lực rót vào thanh chiến kiếm trên tay, Khí Văn liên tục nổi lên đạt đến mười đạo. Hắn tay chém ra một chiêu kiếm, kiếm khí hóa thành một cái con mãnh thú nhào đến Lâm Vô Thiên.

Lâm Vô Thiên cũng không có né tránh, chỉ là nhắm lại hai mắt, trong tay Thanh Sắc Kiếm bắt đầu rung động nhè nhẹ. "Đánh với ta cũng dám nhắm hai mắt, đây là khi dễ ta sao?" Phong Nham trong lòng tức giận đến cực điểm, đối phương vậy mà nhắm hai mắt cùng hắn giao thủ.

Hoàng Cân Trung đám người cũng lộ ra thần sắc khó hiểu, Lâm Vô Thiên nhắm lại hai mắt không phải là muốn từ bỏ sao. Hoàng Cân Trung định xuất thủ thì đột nhiên cảm nhận được gì đó liền ngừng lại, nhìn Lâm Vô Thiên một chút sau đó lộ ra ý cười.

Chu Kha đương nhiên là không biết Lâm Vô Thiên đang tại ngộ kiếm, vội vàng đốc thúc Hoàng Cân Trung, nói: "Cân Trung huynh mau ra tay ngăn cản a. Ta không muốn vì ta mà Vô Thiên tên kia chết oan uổng" Hoàng Cân Trung chỉ là nhìn hắn một cái, nói: "Sắp đến rồi, hắn trận chiến này sẽ không thua".

Chu Kha không hiểu được ý tứ trong lời nói của Hoàng Cân Trung trong lòng thầm nghĩ, "Không thua cái gì a, cái gì sắp đến a, nhắm lại hai mắt thì làm sao đỡ được đợt công kích kia, đám người này đều điên rồi" Trong tay cầm lấy thanh trường thương chuẩn bị liều mạng cản lại một kích kia, nhưng sắc một đột nhiên đại biến.
— QUẢNG CÁO —


Lâm Vô Thiên trong tay Thanh Sắc Kiếm tựa như hắn thân thể một bộ phận vung ra từng kiếm đều là dứt khoát, trong đó còn ẩn chứa lực lượng khổng lồ, nhìn như chỉ là tiện tay vung ra nhưng là mỗi một chém đều là huyền diệu cực điểm.

"Cái đó là... Kiếm tâm" Phong Nham giật nảy mình, muốn nhanh chóng đánh đến Lâm Vô Thiên trong lúc hắn còn chưa nắm giữ hoàn toàn kiếm tâm.

Hai tay nắm thành quyền không ngừng đánh về phía Lâm Vô Thiên, Lâm Vô Thiên lúc này trong thức hải điểm sáng kia trở nên dần dần sáng tỏ, từ một điểm chấm nhỏ hóa thành một cái bằng hạt gạo.

Thanh Sắc Kiếm phát ra tiếng "Răng rắc" vết rạn trên kiếm xuất hiện dày đặc tùy thời đều có thể vỡ tung.

"Oanh!"

Thanh Sắc Kiếm vỡ tung, hóa thành lít nha lít nhít mảnh vỡ rơi xuống mặt đất, trước đó những quyền kình mà Phong Nham đánh ra đại đa số đều bị cản lại, chỉ có vài quyền có thể lọt qua nhưng là quyền kình đều rất yếu rất khó tạo thành tổn thương cho Lâm Vô Thiên.

Lâm Vô Thiên thông suốt mở ra hai mắt, nhưng lại nhìn thấy chỉ còn có chuôi kiếm trong lòng không khỏi thở dài, vừa đạt đến sơ giai kiếm tâm liền muốn thử một chút uy lực nhưng là thanh kiếm lại vỡ mất.

Hắn cũng tay nắm thành quyền đánh ra từng đạo quyền nặng như sơn nhạc, Phong Nham cùng hắn đối chiêu, cả hai đánh đến long trời lở đất, mỗi người đều chiến ý trùng thiên.

Thanh niên số nhọ bị vô số nữ nhân yandere theo đuổi. Từ cô em gái xinh xắn cho đến cả bạn thời thủa nhỏ, thậm chí đến cả tiểu thư cao quý cũng sẵn sàng dùng đủ mọi cách để có thể chiếm lấy cậu.

Cuộc sống bị đảo lộn, ngày ngày phải đề phòng các cô gái, chỉ cần một chút lơ là, kết cục của cậu sẽ chính là bị nhốt trong phòng giam không thể thoát ra ngoài.

Vậy làm cách nào để cậu ấy có thể vượt qua được chúng, tất cả sẽ có trong: Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường