• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 24: Không khuất phục 1
Một tháng sau!

Dưới trình độ y học của ông và khả năng hồi phục của thân thể Trần Thiên, thương thể của hắn cũng đã hoàn toàn bình phục.

Trong suốt một tháng này, hắn ở nhà chỉ ăn ngủ nghỉ và lĩnh hội kiến thức y học của Dược lão.

Do đó, khí sắc của hắn càng ngày càng vượng, da dẻ thì hồng hào, thân hình cũng không còn giống như con khỉ khô.

Sáng hôm nay, gà còn chưa gáy nhưng Trần Thiên đã dậy. Đâu đó khoảng 2 giờ sáng.

Lần mò theo trí nhớ, hắn mắt nhắm mắt mở cầm cây đuốc đi lên lại khu rừng già hôm trước.

Hắn không nói cho Dược lão biết, vì không muốn làm phiền ông nghỉ ngơi.

Kể từ ngày gặp ông ấy đến nay, Dược lão vì hắn đã hao tâm tổn phước quá nhiều rồi.

Sau một lúc di chuyển, Trần Thiên cũng đi tới lối vào của khu rừng già.

Đảo mắt liếc nhìn không gian đen thui tĩnh mịch xung quanh mình, hắn bèng hít một ngụm khí lạnh.

Tiếng côn trùng kêu, tiếng sói tru, tiếng tứ lung tung… nhanh chóng phả vào tai hắn.

Nếu ở Trái Đất, hắn chắc chắn sẽ dở thể võ bảy chọ. Nhưng hiện tại đã khác, hắn cảm thấy bản thân mạnh lắm.

Phải biết rằng, sức mạnh của hắn bằng bốn con trâu thì làm gì có thú rừng ăn thịt nào đọ lại.

Nghĩ lại lần trước bản thân đấm vào tảng đá và pem nhau với thác nước, Trần Thiên cảm thấy tự tin hơn hẳn.

Không một chút do dự, hắn nhích chân đi vào bên trong.

Hắn càng đi sâu vào bên trong càng cảm thấy xung quanh có vô số cặp mắt sáng nhìn mình.

Bị nhìn chằm chằm, hắn cố gắng tỏ ra bình thản đi tiếp.

Tuy nhiên bước chân của hắn càng ngày càng được nới rộng ra.

Hắn không phải sợ thú rừng, hắn sợ ma a..

Thể giới quỷ quái này có Tiên, vậy thì cũng có cô hồn dã quỷ.

Nhớ lại giấc mơ lần trước, Trần Thiên run rẩy, còn bước chân thì càng ngày càng nhanh.

Bỗng nhiên, những lùm cây xung quanh vang lên tiếng “xoạc ~ xoạc”.

Không đợi Trần Thiên kịp trấn tỉnh, một vật thể đen thui từ trong lùm cây lao ra túm lấy người của hắn.

Trần Thiên ú ớ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng cảm thấy có một vật ở phía sau lưng mình.

Cái cổ của hắn thì bị ngậm lấy.

Khoảnh khắc đó, tâm hắn cực kỳ hoảng.

Tuy nhiên, một cảm giác ấm nóng từ trên người của vật này truyền vào người của Trần Thiên.
— QUẢNG CÁO —


Cảm nhận được điều này, lòng của hắn dần bình tĩnh trở lại.

Lập tức, hắn nghiêng đầu lại nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thấy con báo đen to như con bò đang đứng bằng hai chân và cố gắng đẩy mình ngã xuống đất, Trần Thiên nhếch môi cười lạnh.

Cánh tay của hắn đưa lên và nắm lại thành nắm đấm.

- Bonk!

Ăn một đấm của hắn vào đầu, con báo đen trợn hai mắt trắng dã và từ từ đổ gục xuống mặt đất.

Ngay khi con báo hộc máu nằm bất động dưới đất, tiếng thú rừng xung quanh bỗng chốc im bặt lại.

Thọc tay vào trong ngực lấy ra một bình Kim Sang Dược, hắn thoa nó lên vùng cổ bị cắn.

Tức khắc, vết thương đang chảy máu đỏ tươi nhanh chóng cầm lại.

Sau khi cảm thấy không có vấn đề gì nữa, Trần Thiên mới đảo mắt liếc nhìn thi thể của con báo đen.

Thầm nhủ với bản thân:

- Nhất định phải mau chóng đạt cảnh giới Đại Võ Sư. Mình phải đạt được cảnh giới Thuận Phong Nhĩ.

- Nếu không, việc hôm nay lại tiếp diễn. Mình cũng không muốn bị kẻ địch tùy ý dòm ngó mà không hề hay biết.

Từ trong suy nghĩ đi ra, lại nhìn thi thể của con báo này, bỗng não hắn bỗng lóe lên một ý nghĩ.

Trần Thiên nuốt nước bọt, thì thào:

- Hừ! Mày làm tao mất một ít tinh huyết. Vậy thì, tao sẽ dùng nhục thân của mày để bồi bổ lại.

Hắn cúi người nắm lấy một chân của nó và từ từ kéo đi.

Đi thêm khoảng 20 phút, hắn cũng đã tới cái thác nước.

Trong lúc đợi củi cháy thành than, Trần Thiên nhanh chóng làm thịt con báo đen.

10 phút sau, hắn dùng cây nhọn đâm xuyên qua từng tảng thịt báo và ghim nó xung quanh đống lửa than.

Xong xuôi mọi chuyện, Trần Thiên mới cởi áo và nhảy xuống nước.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này, hắn đã có một kế hoạch nhỏ.

Áp dụng định luật 3 của Newton, hắn tác động vào dòng nước một lực thì dòng nước cũng tác động lại hắn một lực. Vậy nếu như hắn không tác động bất kỳ lực nào vào nó, thì sao?

Tính chất của nước vẫn như vậy, vẫn luôn ôn nhu và cực kỳ mềm mại giống như da thịt của mỹ nữ.
— QUẢNG CÁO —

Sau khi bơi ra được hơn nửa cái đầm, hắn liền lặn xuống đáy.

Mục tiêu của hắn là đến dưới thác. Vậy nên bản thân cũng không cần thiết đánh nhau với làn nước này làm gì.

Nếu bơi ở bên trên, hắn muốn tới chân thác nước cực kỳ khó. Tuy nhiên ở bên dưới đáy này, nếu bỏ vụ áp suất ra, hắn lặn rất dễ dàng.

Có ánh trăng sáng chiếu vào mặt nước, nên xuống tới tận đáy, hắn vẫn có thể nhìn rõ một vài vật ở gần mặt nước.

Chưa đầy 1 phút lặn, hắn cũng đã đến đích.

Trần Thiên vừa ngẩng cái đầu để hít thở. Ngay lập tức, một lượng lớn nước từ trên trời đánh úp vào mặt khiến cả người của hắn lại bị nhấn chìm trong nước.

- Ôi cái cổ của mình…Nó trẹo mất tiêu rồi…

Cũng may là hai tay của hắn đã bám chặt vào trong vách đá, nên cơ thể của hắn không bị dòng nước mạnh bạo và dữ tợn này đẩy ra xa. (Dưới chân thác là một tảng đá có hình dạng chữ L ngược giống như này 1=)

Ở dưới mặt nước, hắn nhíu mày bắt đầu nghĩ:

- Làm sao để lên trên đó đây?

- Đúng rồi! Quay Tay Đại Pháp.

- Khoan đã! Nếu quay tay ở bên dưới, mình tạo ra một cái xoáy nước mất.

Vừa lóe ra được ý tưởng này, hắn liền muốn thử nó ngay lập tức cho nóng.

Lập tức, cánh tay trái của hắn đưa lên trên mặt nước và bắt đầu xoay tròn.

Tuy nhiên cánh tay của hắn chưa kịp quay liền gãy cánh.

Rụt cái tay lại, Trần Thiên khóc không ra nước mắt.

- Phải làm sao, phải làm sao đây?

- Chết tiệc! Mình hết hơi rồi.

Không còn dưỡng khí, hắn liền ngẩng đầu lên mặt nước để hít thở.

- Rầmmmm..raamfmm!

Một lượng lớn nước nhanh chóng bắn xối xả vào mặt hắn.

Lấy chưa được bao nhiều oxi, hắn lập tức thụt cái đầu lại vào trong nước.

Ở trong nước, hắn nảy sinh ý định từ bỏ:

- Mình lên bờ trước rồi nghĩ cách sau?

Và khi Trần Thiên buông tay bơi vào bờ, hắn thấy một con cua đang bò trên vách đá đó.

- Khoan đã! Đường nào cơ thể mình cũng sẽ thay tảng đá này đỡ lấy lượng nước lớn từ trên cao kia đổ xuống.
— QUẢNG CÁO —


- Nếu đã vậy thì mình còn sợ gì nữa?

Quyết tâm chinh phục thử thách này, hai tay hắn liền bám chặt lại vách đá.

Men theo vách đá, giống như con cua ấy, hắn bò từng bước một lên bên trên.

Khi gần tiếng xác tới mặt nước, hai mắt của Trần Thiên nhắm chặt lại, vô số sợi gân đỏ tươi nhanh chóng xuất hiện trên cơ thể hắn.

- Lên!

Ý nghĩ vừa thốt lên thì cũng là lúc đầu của hắn ngẩng lên khỏi mặt nước hai phần ba.

Lập tức, dòng nước hung tợn ấy lại bắn xối xả vào đầu của hắn.

Hắn cắn chặt hai hàm răng nhịn đau, mười ngón tay và mười ngón chân đang bám chặt vào vách đá ấy bỗng rướm máu.

- Lên!

Sau khi cánh tay phải của hắn buông vị trí đang bám ra, thì ngay lập tức, cơ thể hắn liền lung thay một cách dữ dội.

Không khuất phục, năm ngón tay và mười ngón chân của hắn ghì chặt vào trong đá đến mức máu thịt be bét.

- Lên!

Cánh tay phải của hắn đập mạnh xuống và nhanh chóng bám vào một vị trí mới xa hơn vị trí cũ.

- Lên!

Tiep theo là tay trái.

Tuy nhiên ngay khi tay trái vừa rời khỏi vị trí bám, thì cả cơ thể của hắn bị đẩy lùi lại.

Tức thì, một tay và hai chân của hắn ma sát mạnh vào đá.

Dưới ánh sáng huyền ảo của Mặt Trăng, dòng nước tại vị trí của Trần Thiên nhanh chóng nhuộm màu đỏ tươi.









"Biển Đông vạn dặm dang tay giữ

Đất Việt muôn năm vững trị bình."

Cơ hội nào cho chúng ta? Liệu có thêm những trận chiến lừng lẫy năm châu, trấn động địa cầu như cha ông đã từng làm? Một dân tộc anh hùng, kiên cường, bất khuất, chảy trong mình dòng máu Lạc Hồng, một dân tộc chiến đấu tới giọt máu cuối cùng không đầu hàng trước áp bức bóc lột, thiên niên sử mới của chúng ta bắt đầu với bộ truyện: Nam Thiên Chiến Hỏa