• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 19: Khách sạn Đông Phương
"100 thằng?" Lê Tuấn Vũ nhướng mày.

Suy nghĩ một chút, gã gật gù đồng ý, quyết định nói: "Chốt lại, anh đưa mày hai trăm thằng chỉ huy. Đây là việc lớn, có nhiều băng tham dự vụ này, không thể lơ là."

Nghe vậy, Dương Đế gật đầu đồng ý.

"Được, 200 thì 200. Em chỉ muốn chia bớt nhân thủ cho anh em khác đỡ áp lực."

"Yên tâm, mấy anh em khác cũng cầm đầu 200 thằng, vừa chia đủ 1.800 người." Lê Tuấn Vũ phất tay.

Gã không quá lo lắng mấy tuyến khác xảy ra tranh chấp, thời điểm này khách hàng nào cũng cần người bảo kê, cái quan trọng là quan hệ lúc trước khi thế biến.

Khách hàng cũ vốn đã có quan hệ tốt với nhóm người Giang Văn Trường, lại thêm Cửu Long Hội đưa ra hợp đồng bảo kê với giá thành cực kỳ thấp, việc đơn giản chỉ cần đến và ký hợp đồng mà thôi.

Sẽ có tranh chấp, sẽ có đổ máu, nhưng nó tạm thời không quan trọng và khốc liệt bằng việc tranh giành địa bàn chuỗi khách sạn Đông Phương.

Đông Phương là tập đoàn lớn về mảng chung cư và khách sạn cao cấp ở khu vực thành phố Hồng Ngự.

Nói cho đúng thì nó xếp thứ hai trong mảng này, vị trí đầu não là The Sky - Tòa nhà cao nhất Hồng Ngự.

Tuy nhiên, luận về quy mô diện tích thì Đông Phương đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.

Chiếm được Đông Phương, liền có thể giải quyết vấn đề nơi ở của anh em, thứ hai, nó là lời khẳng định địa vị mà không cần lên tiếng nếu chiếm được nó.

Nắm chung cư và khách sạn Đông Phương trong tay, chính là tiền vốn và bàn đạp lớn nhất để thâu tóm thị trường thành phố Hồng Ngự sau này.

"Hoặc là chết hoặc là chiếm được Đông Phương." Lê Tuấn Vũ nhấn mạnh.

Lời này vừa dứt liền khiến cho cả nhóm ném ánh mắt căng thẳng nhìn về phía Dương Đế.

Nghe Tuấn Vũ nói vậy, ai cũng biết tầm quan trọng của việc chiếm được địa bàn Đông Phương, nó chắc chắn rất nguy hiểm.

Thậm chí vụ thanh trừng băng Thiên Nhi vừa rồi cũng không căng bằng một gốc của việc này.

Lần này, nhiều băng đảng hơn, quy mô lớn hơn!

Bất cứ ai trong số họ cũng không đủ can đảm lãnh việc này, chỉ có thể ném ánh mắt kính nể và lo lắng nhìn về phía Dương Đế.

Mà nhân vật chính trong câu chuyện là Dương Đế thì không hề biểu hiện gì khác thường, gã điềm tĩnh rít một hơi thuốc.

"Anh sẽ đi với mày, Chợ hỗ trợ các anh em khác đi các thị trường khác đã phân chia. Anh mong là tối nay vẫn còn thấy đầy đủ mặt và nghe tin tốt từ anh em."
— QUẢNG CÁO —

Lê Tuấn Vũ nói ra quyết định cuối cùng.

"Rõ." Mọi người đồng thanh đáp.

Cuộc họp tới đây kết thúc, tất cả đồng loạt đứng dậy rời khỏi phòng, chỉ còn lại một mình Trần Hà Linh ở lại bàn làm việc nhìn theo bóng lưng của Dương Đế.

Sau khi rời khỏi phòng họp, Huỳnh Thúy Vân, Võ Đức Giàu nhóm người được Tuấn Vũ cất cử cho hai trăm thằng đàn em mỗi người, sau khi sắp xếp đội hình, cả nhóm chia nhau ra hành động.

Tất cả đều thống nhất đi bộ.

Tại sao không đi xe ư?

Nói ra khiến thiên hạ chê cười, băng đảng bây giờ khồn đủ tiền mua xe!

Dứt khoác đi bộ.

Trước khi rời đi, Dương Đế khẽ đến gần Thúy Vân hỏi nhỏ: "Nắm chắc không?"

Đáp lời gã, Thúy Vân chề môi khinh thường: "Anh khi dễ ai vậy? Trước khi dị biến, em mới là người bán hàng giỏi nhất đội đấy!"

"Ok giỏi." Dương Đế gật gù, lại nhẹ giọng căn dặn: "Nhưng vẫn phải chú ý cẩn thận, thời bây giờ không đơn thuần dùng cái miệng không đâu."

"Biết rồi." Thúy Vân trợn mắt, cô thận trọng nhắc nhở: "Anh lo thân anh kìa, trận Đông Phương này không phải đơn giản đâu."

"Ừ." Dương Đế đơn giản gật đầu.

Sau đó cả đội tách nhau ra hoạt động, mấy nghìn anh em mặc suit đen chỉnh tề, tay cầm mã tấu đồng loạt đi trên đường cái, nhất thời khiến cho người dân ven đường sợ hãi xanh mặt, đóng cửa trốn trong nhà.

...

Thành phố Hồng Ngự, khách sạn Đông Phương.

Trong lúc ngoài đường vẫn còn loạn lạc, tại bên trong khách sạn này không khí yên tĩnh vô cùng.

Nguyên do là bởi có rất nhiều tay gangster khuôn mặt bặm trợn đang bủa vây lấy cửa ra vào của khách sạn, có gần nghìn nhân thủ đến từ nhiều tổ chức khác nhau.

Người thường và mấy tổ chức mafia nhỏ khác không dám bén mảng lại gần.

Khách sạn Đông Phương có tổng cộng 8 cái, mỗi cái đều đạt chuẩn 4 sao, ngoài ra có 10 căn chung cư cao cấp 15 tầng với hơn nghìn phòng mỗi căn.

Đặc biệt đáng tiền hơn nữa là những căn biệt thự cao cấp giá hàng trăm tỷ đồng nằm rải rác khắp ngoại ô thành phố của tập đoàn này.
— QUẢNG CÁO —


Khủng khiếp.

Phải dùng hai từ này để hình dung sức mạnh tài chính của tập đoàn Đông Phương đối với Dương Đế.

Gã chưa từng nắm trong tay tiền tỉ bao giờ, mà đối phương lại sở hữu những căn biệt phú hàng trăm tỷ như thế, nếu thế giới không dị biến thì gã sẽ không bao giờ tiếp xúc đến tầng lớp này.

Hôm nay thì có thể rồi.

Tất cả ban quản lý và ông chủ của Đông Phương đều tề tụ tại khách sạn Đông Phương I.

"Trần Thừa Đông và Lý Nhã Phương, hai con người này không phải tầm thường đâu." Lê Tuấn Vũ mở miệng cười nhạt.

"Nghe đồn hai vợ chồng này là hậu duệ của gia đình tài phiệt từ thời chiến tranh tồn tại tới nay, nội tình cực kỳ thâm hậu, có quan hệ sâu rộng với cớm và mafia luôn."

"Mấy băng kia có kéo đến sớm cũng đéo dám dùng vũ lực để ép hai ông bà này ký hợp đồng đâu, cứ yên tâm không lo trễ."

Dương Đế rít điếu thuốc, chú ý lắng nghe. Gã hỏi:

"Anh định tranh chấp thế nào?"

"Chỉ có một cách thôi, thằng nào tranh thì chặt đầu thằng đó, không cần đàm phán." Vũ đáp.

"Dám cá hai ông bà già này không quan tâm tới tiền bảo kê đâu, thứ họ chú ý là thằng nào đủ sức để bảo kê bọn hắn. Thời đại thay đổi, cơ hội kinh doanh của bọn hắn càng thêm rộng mở."

"Cho nên..." Vũ cười tà.

"Nắm đấm thằng nào to thì thằng đó thắng." Dương Đế chậm rãi bổ sung.

"Nó đấy!" Tuấn Vũ gật đầu vỗ vai gã.

Nói đến đây, trước mặt bọn hắn đã là khách sạn Đông Phương I.

Bất quá, ngoài cửa có hơn nghìn thằng đang đọ mắt với nhau, không khí căng thẳng dị thường. Khi băng Dương Đế vừa đến, cả đám đồng loạt xoay mặt lại nhìn, thần khí hung ác.

Hơn nghìn thằng cầm mã tấu nhìn mình cảm giác sẽ thế nào? Nếu để Giang Thúy Kiều, Lý Tự Trọng ở đây chắc chắn sẽ bủn rủn tay chân, sợ hãi không nói nên lời.

Một thằng trong số đó bước lên, đứng đối diện với Lê Tuấn Vũ, mở miệng mắng to: "Mấy con chó tụi mày từ đâu tới? Không muốn chết thì cút về nhà nhanh! Ở đây đéo còn chỗ cho tụi mày, biến!"

Gã lấy thái độ hung ác nhìn Lê Tuấn Vũ và Dương Đế, hoàn toàn không biết sợ là gì.
— QUẢNG CÁO —

"Từ khi nào mấy con tép cũng nói chuyện với tao được vậy?" Lê Tuấn Vũ mỉm cười.

Rengg!

Gã vừa dứt lời, một tiếng kiếm ngâm rút ra khỏi vỏ vang lên.

Xạc!

Dương Đế một kiếm chém rơi đầu thằng trước mặt, gã ta thậm chí còn chưa kịp thay đổi sắc mặt, đầu đã lăn ra đất, thi thể ngã xuống, máu tươi chảy ròng.

"Tránh qua một bên, để tao vào nói chuyện với đại ca bọn mày."

Lê Tuấn Vũ lạnh lùng lên tiếng.

Nghe gã nói vậy, mấy thằng này đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng lựa chọn tách ra một con đường, để Lê Tuấn Vũ và Dương Đế chậm rãi đi tới, Ricky sắc mặt vô cảm bước theo sau.

Đại ca của bọn chúng đang ở trong kia đàm phán, bọn hắn ngoài này tùy ý hành động sẽ làm hỏng chuyện, đây là tội chết.

Chi bằng để hai gã này vào trong, lát nữa đàm phán xong muốn chém thì chém muốn giết thì giết!

Đám đàn em của Dương Đế thì dậm chân ở ngoài, tại chỗ đợi bọn hắn, nhất thời khiến cho nhân số đàn em bên ngoài khách sạn phá nghìn.

Ai cũng hung thần ác sát, mặt mũi lạnh lùng nhìn đối phương, chỉ đợi một tiếng liền sẽ lao lên chém khô máu đối phương.

Khi Dương Đế và Tuấn Vũ bước vào trong, ở hàng ghế sofa rộng lớn giữa phòng đã ngồi không ít người.

Tuấn Vũ đi đầu lên tiếng: "Chào ông bà chủ Đông Phương, hội Jashin bọn tôi tới rồi đây!"

Lời chào này của Tuấn Vũ thu hút sự chú ý của toàn trường, hai ông bà già tuổi tầm 70 đảo mắt nhìn về phía Dương Đế.

Ngoài ra còn có lãnh đạo bốn băng đảng khác cũng đồng thời xoay mặt nhìn bọn hắn, ánh mắt của chúng thí điều muốn ăn tươi nuốt sống bọn hắn.

"Nhìn con cặc." Lê Tuấn Vũ mỉm cười mắng.

"Biển Đông vạn dặm dang tay giữ

Đất Việt muôn năm vững trị bình."

Cơ hội nào cho chúng ta? Liệu có thêm những trận chiến lừng lẫy năm châu, trấn động địa cầu như cha ông đã từng làm? Một dân tộc anh hùng, kiên cường, bất khuất, chảy trong mình dòng máu Lạc Hồng, một dân tộc chiến đấu tới giọt máu cuối cùng không đầu hàng trước áp bức bóc lột, thiên niên sử mới của chúng ta bắt đầu với bộ truyện: Nam Thiên Chiến Hỏa
Mỗi ngày 1c lúc 23h, cầu hoa, cầu gạch, cảm ơn các đạo hữu!