• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 53: Lãng khách trở về, nơi này thật sự là Inazuma sao?
Ayaka, Kokomi cùng với Gorou sau một hồi dạo bước trên đường phố cũng đã đi đến trước một cái cửa tiệm được trang trí rất hoành tráng và độc đáo, ở phía trên còn có một tấm bảng ghi to dòng chữ “Nhà xuất bản Yae” tạo điểm nhấn rất riêng, chứng tỏ chủ nhân của nó đã đầu tư không ít công sức và tiền bạc vào nơi này.

Khi mở cánh cửa và bước vào bên trong, thứ ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người từ cái nhìn đầu tiên chính là hàng ngàn cuốn sách và báo được sắp xếp một cách chỉnh tề, trải dài trên những chiếc kệ sách tinh xảo. Không khí trong căn phòng còn thoang thoảng mùi hương dịu nhẹ của giấy mới, khiến cho người ta như muốn lặn ngụp vào trong thế giới của tri thức và trí tưởng tượng.

Kokomi nhẹ nhàng cảm nhận bầu không khí tại nơi đây, nàng cũng thường xuyên đặt hàng sách báo ở Nhà xuất bản Yae nhưng chưa lần nào thực sự đặt chân vào nơi này cả, hôm nay chính là lần đầu tiên:

“Thì ra nơi đây chính là cái nôi khai sinh ra nền văn học mới của Inazuma sao, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Tuy nhiên, chỉ vừa mới đảo mắt một cái, Kokomi ngay lập tức bị thu hút bởi một khung cảnh khác đang diễn ra ngay trong cửa tiệm. Sự náo nhiệt của nó đã lôi kéo ánh nhìn của nàng khỏi những kệ sách trước mặt.

Mặc dù vẫn chưa tới giữa buổi sáng, nơi này đã trở nên chật kín người, ai nấy đều đang tranh nhau mua một món đồ gì đó.

Người đàn ông trung niên đeo mắt kính,  hiện đang đảm nhiệm vai trò biên tập viên cho Nhà xuất bản Yae, lúc này đây mồ hôi đang chảy dài trên trán của hắn, hai cánh tay bất lực cố gắng ngăn cản đám đông đổ xô vào quầy tính tiền.

Kuroda cầm một quyển sách trên tay, tay còn lại vừa dùng khăn tay lau đi mồ hôi trên trán vừa hét lớn:

“Quý khách xin hãy bình tĩnh, làm ơn hãy xếp hàng theo thứ tự.”

“Xin được phép thông báo lại một lần nữa, quyển thứ 3 của series “Inazuma tự truyện” tên là “Chuyển sinh thành Tenshukaku khách khanh vô địch thiên hạ, ta bắt đầu làm cẩu của Yae Miko đại nhân” vẫn còn rất nhiều, Nhà xuất bản Yae chúng ta cam kết sẽ cung cấp đủ hàng cho mọi người!”

“Yae Miko đại nhân đã cam đoan, series này sẽ không bao giờ ngừng bán, ta nhắc lại series này sẽ không bao giờ ngừng bán, làm ơn xin quý khách hãy xếp hàng theo thứ tự, ai nấy rồi cũng đều sẽ có phần!”

Nhìn xem đám đông ồn ào náo nhiệt đang bao vây người đàn ông tội nghiệp trước mặt, nụ cười ở trên mặt của Kokomi dần đông cứng lại, nàng chậm rãi xoay đầu sang nhìn Ayaka, giọng nói tràn ngập hoài nghi pha lẫn một chút khó tin cất lên:

“Tiểu thư Ayaka, vừa rồi ta không nghe nhầm chứ? Tên của quyển sách vừa nãy… là gì ấy nhỉ?”

Kokomi không thể tin được, làm sao lại có một người to gan đến mức dám lấy tên của Takeo để đặt cho quyển sách của mình cơ chứ, đã vậy lại còn là một cái tựa đề khó nghe như vậy nữa.

Nghe được câu hỏi của Kokomi, Ayaka liền khẽ cười một tiếng, sau đó nàng đi đến trước kệ sách, cầm lên một quyển light novel đưa cho đối phương rồi chậm rãi giải thích:

“Xin phép cho ta được giới thiệu một chút, đây là tác phẩm thứ ba của Yae Miko đại nhân, nội dung của cuốn light novel này nói về quá trình trưởng thành của Takeo đại nhân, từ khi hắn còn là một đứa trẻ cho đến khi trở thành khách khanh của Tenshukaku như hiện tại.”

“À đúng rồi, đây cũng chính là quyển light novel đang được phổ biến dạo gần đây mà tiểu thư Kokomi vừa đề cập vào buổi sáng, ngài có muốn đọc thử hay không? Ta đảm bảo nội dung của nó sẽ không làm cho tiểu thư Kokomi cảm thấy thất vọng đâu.”

Kokomi im lặng lật mở quyển light novel trong tay mình. Nàng chăm chú đọc từng dòng chữ được in ấn rất chỉnh tề trên những trang giấy. Một lúc sau, gương mặt của Kokomi dần trở nên thổn thức và buột miệng thốt lên:

“Hành văn tỉ mỉ, cách dùng từ tinh tế, văn phong cuốn hút đến lạ thường. Quả nhiên không hổ danh là Yae Miko đại nhân, người đã khai sinh một lưu phái văn học mới ở Inazuma này, thuỷ tổ của light novel.”

Trong đôi mắt của Kokomi lóe lên một tia hâm mộ đối với quyển tiểu thuyết do chính tay Yae Miko chắp bút.

Không thể không nói bút lực của Yae Miko chính là số một số hai tại Inazuma này, nàng sống qua hàng trăm năm, nhìn thấu thói đời nóng lạnh, lòng người thắm phai, biết được thế nào là những nỗi đau cùng niềm vui của nhân loại.

Yae Miko biết ở chỗ này nên dùng từ ngữ nào để dẫn dắt độc giả vào câu chuyện của mình, chỗ kia nên dùng ngôn từ ra sao để kích thích cảm xúc trong lòng mỗi người. Có những câu văn lúc thì như một con dao sắc bén cứa vào trái tim người đọc, nhưng lại cũng có lúc như những hũ rượu mật ngọt làm say đắm lòng người.

Nàng trước giờ chưa từng sáng tác một quyển tiểu thuyết nào cũng chỉ là do việc viết tiểu thuyết là một chuyện khá là phiền phức mà thôi, đối với người chỉ luôn tìm kiếm niềm vui và khoái hoạt như Yae Miko thì nó không khác gì đi ngược lại tôn chỉ cuộc sống của mình cả.
— QUẢNG CÁO —


Vậy mà hiện tại Yae Miko lại cho xuất bản hàng loạt những tác phẩm do chính tay của mình viết, có thể nói là nó đã tạo ra một tiếng vang cực kỳ lớn đối với người dân Thành Inazuma.

Thêm vào đó nhờ vào danh tiếng của Yae Miko cùng với khả năng marketing xuất sắc của đội ngũ biên tập viên của Nhà xuất bản Yae, chỉ trong vòng chưa đầy mấy ngày mà nó đã lọt vào trong tốp đầu của những quyển tiểu thuyết bán chạy nhất tại Thành Inazuma vào thời điểm hiện tại.

Tuy nhiên hâm mộ thì hâm mộ, Kokomi vẫn không thể chấm điểm cao cho quyển tiểu thuyết này được. Bởi vì cái tựa đề quá mức hạ thấp người bạn tri kỷ của nàng, Kokomi không chấp nhận được việc một vĩ nhân như Takeo lại bị Yae Miko đem ra bêu xấu như vậy.

Kokomi đem quyển sách đặt lại vào tay của Ayaka, sau đó nàng lắc đầu nói:

“Nội dung của quyển tiểu thuyết này rất độc đáo và thú vị, nó chân thực đến mức làm cho ta phải rùng mình, nhưng… thật lòng mà nói tiểu thư Ayaka, ta khá thất vọng về phần tựa đề của nó, xin lỗi nhưng ta không thể đánh giá cao tác phẩm này.”

Ayaka lắng nghe Kokomi nói, nàng tựa hồ như hiểu ra được vì sao Kokomi lại khó chịu đến như vậy liền nhẹ giọng hỏi:

“Tiểu thư Kokomi, ngài… không thích phần tựa đề đến như vậy sao? Là vì Takeo đại nhân sao?”

Kokomi gật đầu thở dài:

“Đúng vậy, một người như Takeo đại nhân không nên bị đem ra để làm một cái tựa đề như vậy. Ta mặc dù chỉ vừa mới đặt chân lên Đảo Narukami không lâu nhưng ta có thể cảm nhận rõ ràng được sự phát triển và thịnh vượng của nó vượt xa so với Đảo Watatsumi chúng ta.”

“Chắc hẳn những năm vừa rồi đã tốn không ít công sức của Takeo đại nhân để phát triển nơi này, hắn đáng lẽ nên được tạc tượng để vinh danh ở trung tâm quảng trường chứ không phải bị hạ thấp như hiện tại.”

“Tác phẩm viết về cuộc đời của Takeo đại nhân ta rất tán thành, nhưng ta sẽ không bao giờ chấp nhận một cái tựa đề thiếu tôn trọng ngài ấy đến như vậy. Cho dù có là Yae Miko đại nhân cũng không được.”

Ayaka nhìn thấy được vẻ kiên quyết hiện rõ trong đôi mắt cũng như trong giọng nói của Kokomi làm cho nội tâm của nàng cũng phải rung động theo. Ayaka… ngửi thấy được một mùi hương quen thuộc toả ra từ thiếu nữ trước mặt.

Ngay tại thời điểm Ayaka định lên tiếng đáp lại, từ bên ngoài Nhà xuất bản Yae bỗng nhiên xuất hiện hai bóng người đang đẩy cửa bước vào.

Nếu chỉ là người bình thường thì có lẽ Ayaka cũng sẽ không để ý đến, tuy nhiên khí chất của hai người này thì lại bất phàm tựa như hạc trong bầy gà, làm cho người ta không khỏi liếc mắt nhìn sang.

Người ở bên phải là một vị thiếu niên hơi cao lớn, dáng vẻ chững chạc đàng hoàng, có một mái tóc màu vàng được cột thành đuôi ngựa ở sau đầu, mặc một chiếc áo haori màu đỏ ở bên ngoài. Trong miệng của hắn ngậm một cây cỏ dài, khóe miệng tuỳ ý nhếch lên nhìn sang người bên cạnh.

Người còn lại thì là một thiếu niên thấp bé hơn, khác hắn với vẻ tuỳ ý của thiếu niên tóc vàng, khí chất của hắn lại có chút xuất trần, hai con ngươi sạch sẽ tựa như một cơn gió thoảng qua rất khó nắm bắt.

Hắn mặc trên người một bộ kimono ngắn tay màu xám và một chiếc áo haori đen được trang trí bằng họa tiết hình lá phong. Mái tóc màu vàng bạch kim cùng một vệt tóc đỏ cam được cột thành một cái đuôi ngựa lệch sang bên phải đầu.

Đôi mắt màu đỏ pha vàng của vị thiếu niên này đang hiếu kỳ nhìn xung quanh Nhà xuất bản Yae.

Tuy nhiên điểm đặc biệt nhất cũng không phải là trang phục hay diện mạo của bọn họ, mà là cả hai đều là người sở hữu Vision, một lôi, một phong vô cùng bắt mắt.

Nếu như Takeo có mặt ở đây hắn chắc chắn sẽ nhận ra hai người này ngay lập tức, không ai khác chính là Kaedehara Kazuha và người bạn thân của hắn.

Vị bạn bè kia của Kazuha đảo cây cỏ trong miệng mình sang một bên rồi nói:
— QUẢNG CÁO —

"Thế nào, cảm giác khi được trở về quê hương là như thế nào, có thể chia sẻ cho ta một chút được không?”

Kazuha hít vào một hơi thật sâu sau đó mỉm cười trả lời:

“Cảm giác… thật không tệ.”

Tựa như đã biết trước phản ứng này của Kazuha, người kia liền vỗ lên bả vai của hắn nói:

“Không phải lúc trước ngươi rất ưa thích văn học cùng ngâm thơ sao? Hiện tại trở về cố hương nên mua thêm một vài quyển sách để trau dồi thêm kiến thức.”

Kazuha nghe vậy liền gật đầu một cái, sau đó tiến tới cái kệ sách trước mặt rồi cầm một quyển sách lên xem. Nhưng chỉ vừa mới lật ra được vài trang đầu thì hắn đã phải gấp quyển sách lại, bất đắc dĩ thở dài nói:

“Có vẻ như ta đã không còn theo kịp trình độ văn học của nơi này nữa rồi.”

Người bạn của Kazuha tiến tới cầm quyển sách lên rồi giở ra đọc, giọng nói có chút bối rối thốt lên:

“Chuyển sinh thành Raiden Shogun, sau đó thiên hạ vô địch? Đây là thể loại sách gì vậy? Thần linh mà cũng có người dám viết sách mạo phạm như vậy sao?”

Kazuha có chút khó hiểu nhìn xuống quyển sách trong tay người bạn của mình, sau đó mờ mịt lắc đầu.

Cất quyển sách về lại trên kệ, người thanh niên tóc vàng mới tiếp tục lên tiếng:

“Lại nói về Raiden Shogun, vào lúc ta biết được Inazuma thi hành lệnh bế quan toả cảng, ta hận mình không thể nhanh chóng trở về cố hương, xông thẳng vào trong Mạc Phủ để chất vấn vị thần linh kia, nàng lấy tư cách gì mà lại tước bỏ quyền được sống tự do của người dân chúng ta kia chứ?”

“Nhưng mà hiện tại lại nghe được lệnh bế quan tỏa cảng đã được xóa bỏ, thậm chí nơi này còn phát triển còn hơn cả lúc trước, người dân an ổn làm ăn, nào có cái gọi là cá chậu chim lồng như những kẻ ngoài kia miêu tả đâu cơ chứ. Hừ, quả thật là không nên tin vào miệng lưỡi không xương của đám thương đội ở ngoài kia.”

Kuzuha ngẩn người ra lắng nghe bạn của mình nói, sau đó hắn mới giật mình nhìn xung quanh.

Ý tứ trong lời nói của người bên cạnh so với việc tạo phản cũng không khác nhau là bao nhiêu, nếu như ở chỗ này bắt gặp người của Mạc Phủ thì coi như xong đời.

Vừa đảo mắt một cái, Kazuha đã nhìn thấy có ba người đang đứng ở gần đó nhìn bọn hắn chằm chằm, thậm chí một người trong số đó còn có gia huy của nhà Kamisato ở phía trên trang phục, trái tim của hắn ngay lập tức giật thót một cái.

Kazuha từ nhỏ đã lớn lên trong tòa thành thị này, hắn biết rõ địa vị cùng quyền lực của ba đại gia tộc thuộc Hiệp hội tam cực. Bất kỳ gia tộc nào cũng đều được xưng là ý chí của Raiden Shogun, sẽ đem tới rất nhiều rắc rối nếu như để họ nghe được lời cuồng ngôn như vậy.

Đúng vào lúc Kazuha chuẩn bị sử dụng phong nguyên tố để thoát đi, thiếu nữ có mái tóc màu trắng cột thành đuôi ngựa đã nhanh chóng tiến lên trước mặt hắn, nàng cúi người thi lễ một cái rồi nói:

“Hân hạnh được gặp hai vị, xin hỏi cả hai có phải là người dân lưu lạc ở bên ngoài vừa mới trở về Inazuma hay không? Ta là đại tiểu thư nhà Kamisato, nếu có gì khó khăn thì hãy nói với ta, ta sẽ cố gắng hết sức mình để giúp đỡ.”

Nhìn thấy màn chào hỏi của Ayaka, người bạn của Kazuha liền ồ lên một tiếng rồi tiến tới:

“Đại tiểu thư nhà Kamisato? Hân hạnh hân hạnh. Chúng ta quả thật là con dân xa xứ vừa mới trở về cố hương, cảm phiền Kamisato đại tiểu thư giúp đỡ.”

Ayaka mỉm cười ôn nhu nhìn qua hai người trước mặt, giọng nói mang theo một chút hiếu kỳ nói:
— QUẢNG CÁO —


“Không thành vấn đề, tuy nhiên hai vị… lời nói vừa nãy không biết là có ý tứ gì?”

Thanh niên tóc vàng nhếch khóe miệng lên thành một nụ cười trả lời:

“Ý trên mặt chữ.”

Ayaka nhoẻn miệng cười một cái, nhìn về phía hắn rồi chậm rãi nói:

“Sấm sét ở trên bầu trời có thể đáng sợ, tuy nhiên trên mặt đất này chắc chắn sẽ có một sinh linh dám dũng cảm dám đối mặt lôi đình chi uy, cho dù có là vào ngày giông bão nhất.”

Kazuha giật mình nhìn Ayaka, người này không phải là đại tiểu thư nhà Kamisato sao, tại sao lại có thể nói ra lời nói như vậy?

Kazuha vô thức liếc mắt qua bên cạnh để nhìn người bạn của mình, thấy được đôi mắt của đối phương đang sáng rực lên, hắn khoanh hai tay lại nói:

“Đại tiểu thư nhà Kamisato, không nghĩ tới... chúng ta thế mà lại cùng đi chung một con đường nha.”

Nhưng chỉ thấy Ayaka xua xua tay, nàng lắc đầu nhẹ giọng đáp lại:

“Đây không phải là câu nói của ta mà là của Tenshukaku khách khanh, hắn mới chính là người nói câu này.”

Hiện tại thì đến lượt thiếu niên tóc vàng giật mình, hắn sững sờ nói:

“Cái gì? Ngươi nói là người đại diện cho ý chí của Raiden Shogun nói câu đó sao? Hắn có uống lộn thuốc hay không vậy? Nói như vậy chẳng phải là hắn muốn tạo phản sao? Hắn lại còn là người mà ta dự định khiêu chiến nữa.”

Tất cả mọi người đều nhìn vào gương mặt kinh ngạc của vị thiếu niên tóc vàng rồi phì cười một tiếng. Phát hiện ra người mà mình cho là kẻ địch để khiêu chiến thực chất lại là người cùng chung lý tưởng với mình, màn hài kịch này cũng quá khoa trương rồi.

Kazuha vỗ vài cái lên bả vai người bạn của mình, khẽ thở dài:

“Xem ra những năm này Inazuma biến hoá không ít, chúng ta cũng đã trở nên lạc hậu rồi.”

Thiếu niên tóc vàng cắn cây cỏ trong miệng mình, lười nhác vươn vai tuỳ ý nói:

“Thật không thể tin nổi, nơi này thật sự là Inazuma sao?”

“Tuy nhiên tìm được người có chung tiếng nói với mình cũng không tệ đâu. Tenshukaku khách khanh sao, ta cũng phải gặp hắn một lần mới được.”

Thanh niên số nhọ bị vô số nữ nhân yandere theo đuổi. Từ cô em gái xinh xắn cho đến cả bạn thời thủa nhỏ, thậm chí đến cả tiểu thư cao quý cũng sẵn sàng dùng đủ mọi cách để có thể chiếm lấy cậu.

Cuộc sống bị đảo lộn, ngày ngày phải đề phòng các cô gái, chỉ cần một chút lơ là, kết cục của cậu sẽ chính là bị nhốt trong phòng giam không thể thoát ra ngoài.

Vậy làm cách nào để cậu ấy có thể vượt qua được chúng, tất cả sẽ có trong: Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường