Chương 388: Chém đứt cả tay

Triệu Hoài càng đánh càng khổ, thương chồng thêm thương. Không những phải khổ chiến với đối phương mà còn phải bảo vệ an toàn cho Hồ Nhã. Hắn ta chỉ cần sơ suất một chút thôi thì coi như công sức trước đó đều xem như uổng công. Vì thế, mới cố gắng gượng đến giờ phút này.

Phúc Trọng bên này, c·hất đ·ộc đang không ngừng thâm nhập vào trong. Nếu như không phải là dùng khí áp chế, thì sớm đã cầm cự không được. Nhưng đổi lại là thực lực giảm sút đi không ít, mới dây dưa kéo dài với đối phương như này. Bằng không, với một chiêu là có thể triệt để đánh bại hắn ta rồi.

- Thằng nhóc đó, sao đánh hoài đánh mãi không c·hết vậy? Sớm biết như này, đã không cùng với hắn ta gây sự rồi. Mất mặt c·hết đi được!- Phúc Trọng nhỏ giọng, vẻ mặt còn là có chút nhăn nhó.

Nhìn về v·ết t·hương trên tay, đã gia khí không cho nó tiếp tục l·ây l·an. Sắc mặt của Phúc Trọng, lại càng kém đi. Giờ đây, hắn ta chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh. Còn trị độc nữa, không thì cánh tay này phế mất. Nhưng kẻ địch, lại không sao đánh thắng. Điều này, khiến cho hắn nhất thời hoang mang. Đánh thắng thì thôi còn thua một cái, là coi như danh tiếng mất sạch.

- Thằng nhóc nhà ngươi, khôn hồn thì mau giao thuốc giải ra đây, ta còn tha cho một mạng. Chọc giận ta, ngươi không có kết quả tốt đâu!- Phúc Trọng lớn tiếng mà nói, uy áp kinh người.

- Hừ, biết sợ rồi sao? Đợi đó đi, ta xem ngươi còn cầm cự được bao lâu. Thuốc giải, không quỳ xuống cầu xin thì đừng hòng mà ta đưa cho!- Trước tình thế này, Triệu Hoài vẫn là lựa chọn quyết chiến tới cùng.

- Quỳ xuống, hỗn xược! Chỉ là một Chiến giả cấp 4 sơ cấp, lại hóng hách đến như vậy. Đợi ta lóc thịt lột da ngươi, xem ngươi có còn cứng miệng như này không!- Phúc Trọng nghiến răng nghiến lợi, mười phần phẫn nộ. Hai hàm răng, gần như là nghiến chặt với nhau vậy.

- Tức giận rồi sao? Vậy thì đến đây, ta và ngươi, ai ăn ai còn chưa biết đâu!- Triệu Hoài mạnh miệng mà đáp, nhưng lời này lại không giả chút nào. Bởi vì, hắn thật là có khả năng đó.

- Ngông cuồng tự đại, thật là muốn xem cái dáng vẻ thảm bại của ngươi. Xem lúc đó, ngươi lấy gì mà ngông cuồng!- Lời này nói ra, Phúc Trọng lộ rõ sự giận dữ của bản thân. Đường đường là Siêu Việt giả, nay lại bị một thằng nhãi cấp 4 khinh thường. Điều này, làm sao mà chịu được.

Nói rồi, hắn ta một lần nữa phát động khí tức. Nơi đây, bị bao trùm bởi cái gọi là uy áp. Mỗi một cử động, đều là vô cùng khó khăn. Triệu Hoài nhăn mặt, hơi thở từng nhịp nặng trĩu. Dựa vào kim thương trong tay, miễn cưỡng mới có thể đứng vững.

Nhưng đây chưa phải là điều tồi tệ nhất, chỉ vừa mới lơ là thôi, Phúc Trọng đã xuất hiện ngay trước mắt. Không để đối phương kịp thời phản ứng, đã tung ra một quyền như trời giáng. Quyền này, đủ để lấy mạng kẻ địch.

Hết cách, Triệu Hoài chỉ đành đưa thương đỡ lấy. Cánh tay liền truyền đến một cơn đau nhức dữ dội, xương tay gần như đã vỡ nát. Nhưng Hồ Nhã trong lòng, lại chẳng mải mai bị tổn thương. Đó, đã là những gì mà hắn ta có thể làm được.

Nhưng như thế là vẫn chưa đủ, Phúc Trọng tiếp tục dồn lực ra đòn. Liền đem đối phương đánh bay lên giữa không trung, miệng nôn máu tươi. Trong nhất thời, ý thức của Triệu Hoài đã trở nên mơ hồ. Mắt thấy, là cả một bầu trời đầy sao. Nhưng chẳng có ngôi sao nào, là thuộc về riêng hắn. Thương trong tay, lại bất chợt rơi xuống. Cái dáng vẻ ấy, thờ thẫn đến lạ.

- Triệu Hoài, ngươi đừng có mà xảy ra chuyện gì đấy. Ta không muốn, phải đổi một chủ nhân mới đâu!- DG cất tiếng, lo lắng cực độ. Nhưng đổi lại, là không một lời hồi âm.

Cho đến tận giờ, Gia Kiệt vẫn là đứng một bên lặng lẽ quan sát tất cả. Trận chiến này dường như đã ngã ngũ, hoàn toàn nghiêng về một phía. Chứng kiến kẻ đã từng gây ra không ít khó khăn cho mình nhận lấy cái kết cục như hiện tại, tâm tình hắn không khỏi bồi hồi.

- Kết thúc rồi sao? Triệu Hoài, ngươi chỉ có như thế?- Gia Kiệt nhướng mày, như thể không tin đây là sự thật. Bởi vì hắn ta biết, đối phương không thể nào thua dễ dàng như vậy được. Nhưng đối diện là Siêu Việt giả, kết cục này cũng không phải là không thể. Hắn ta cứ như thế, mà đấu tranh tư tưởng với chính mình.

Nhưng Phúc Trọng thì lại không như thế, quyết tiêu diệt cho bằng được đối phương. Chỉ là một học viên lại dám khinh thường bản thân đến vậy, không g·iết hắn thì làm sao thị uy. Uy nghiêm của Siêu Việt giả, nào đâu phải thứ có thể khinh nhờn.

- Ngươi đây là tự mình tìm c·hết, đừng có mà trách ta!- Phúc Trọng trầm giọng mà nói, mơ hồ lộ ra một tia sát khí.

Nói rồi, hắn bật nhảy lên cao, hướng thẳng kẻ địch mà đến. Chỉ cần tung ra một quyền nữa, thì mọi chuyện đến đây coi như chấm dứt. Triệu Hoài không c·hết cũng phế, xem xem hắn có còn khinh thường được ai. Mặc dù chuyện này không vẻ vang gì, lấy lớn h·iếp nhỏ. Nhưng đỡ hơn, là không làm gì được đối phương.

Phúc Trọng tụ khí vào cánh tay, hướng thẳng đối thủ tung đòn. Một đòn này, uy lực kinh người. Triệu Hoài như cá nằm trên thớt, chẳng có chút nào gọi là phản ứng. Tưởng chừng như mọi việc đến đây là hết, nhưng biến cố lại bất ngờ xảy ra.

Thoạt nhiên, Triệu Hoài lại mở mắt ra. Ánh mắt ấy, sắc bén như dao. Khuôn mặt của hắn thì lạnh tanh, tựa hồ như kẻ đã từng trải qua c·ái c·hết. Thi triển bí kĩ: Bất khuất chi ngạo cấp độ 2, khí tức lập tức thay đổi. Từ trong DG lấy ra bảo kiếm, chỉ với một nhát chém. Đã đem cánh tay còn lại của đối phương, cánh tay bị trúng độc, trực tiếp chém đứt.

Tiếp theo đó là nhẹ nhàng xoay người, tránh được sát chiêu, tiếp đất an toàn. Một màn này, như nước chảy mây trôi. Ai nấy chứng kiến, cũng đều ngơ ngác, như thể không tin vào mắt mình. Đến ngay cả người trong cuộc, Phúc Trọng, cũng bàng hoàng không thôi.

- Ngươi... Có còn muốn đánh tiếp nữa không?- Triệu Hoài giờ đây, một mặt âm ưu lạnh lùng. Giọng điệu hay cử chỉ, toàn thân đều là sát khí.

- Chuyện này... Không thể nào, không thể nào! Ta đường đường là Siêu Việt giả, sao lại bị thằng nhãi như ngươi tổn thương? Đây, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?- Phúc Trọng đưa tay sờ lấy v·ết t·hương, vẻ mặt toàn là sự hoài nghi. Lại đưa mắt nhìn về đối phương, càng là khó hiểu. Một kẻ sắp c·hết, lại có cái dáng vẻ đáng sợ như thế sao.

- Không phải là muốn g·iết ta sao? Vậy thì đến đây!- Lần này đổi lại, là Triệu Hoài chủ động công kích.

Hắn ta lao nhanh như chớp, chém ra vô số nhát kiếm. Đòn nào đòn nấy, đều chứa đựng sự nguy hiểm khôn lường. Như thể, muốn đòi mạng vậy. Chỉ cần bất cẩn cho dù là một chút thôi, lập tức sẽ một cái trả giá thật đắc.

Phúc Trọng ngay lập tức gia khí toàn thân, ngăn chặn sự từng đòn công kích. Nhưng sự việc vừa rồi, là một đòn công kích tinh thần cực lớn đối với hắn. Trong nhất thời, vẫn là chưa lấy được sự bình tĩnh vốn có của bản thân.

- Không thể nào... Không thể nào...- Phúc Trọng miệng không ngừng lầm bầm, chỉ lặp đi lặp lại những từ đó. Tinh thần, phải nói là bị đả kích cực độ.

- Trên đời này, không gì là không thể cả. Siêu Việt giả thì sao chứ, lẽ nào là bất bại? Ngươi đấy, quá tự mãn vào bản thân. Đây chính là kết cục của ngươi, hãy nhận lấy đi!- Triệu Hoài vừa nói vừa ra đòn, tình hình giờ đây đã hoàn toàn đảo ngược.
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây
Thông báo: Cầu nhận xét, cầu góp ý, cầu đề cử!!!