Chương 393: Người đồ đen, đối đáp

Đối mặt là người đồ đen, Triệu Hoài lại thản nhiên như thường. Bởi vì hắn ta biết, bản thân đang nắm thóp của đối phương. Chỉ cần lợi dụng được điểm này, thì có thể hoàn toàn khống chế. Biến hắn, trở thành kẻ dưới trướng.

- Cá c·hết rách lưới, ngươi đừng có đùa nữa. Nếu như ngươi có ý định đó thì sớm đã ra tay rồi, đâu có ở đây mà xàm ngôn với ta!- Triệu Hoài sớm đã nhìn thấu tâm tư của tên đó, nào đâu có thể dễ dàng bị uy h·iếp đến thế.

- Thuốc giải không phải là không thể đưa cho ngươi. Nhưng mà, ta tại sao lại phải đưa cho ngươi? Chuyện này ấy mà, ta cần cái gọi là lí do!- Triệu Hoài nói tiếp, ẩn ý không ít.

- Ngươi rốt cuộc là muốn nói cái gì? Lẽ nào là muốn nói...- Người đồ đen nhíu mày, mơ hồ đã đoán được ý đồ của đối phương.

- E hèm, ngươi, cải tà quy chính đi. Sau này theo ta, đảm bảo ngươi sẽ không chịu thiệt (mới sợ ấy). Thuốc giải, ta liền có thể đưa cho ngươi!- Triệu Hoài tiếp lời, mười phần âm hiểm.

- Chuyện này... Không thể nào! Ngươi muốn ta phản bội lại học viện chỉ vì một viên thuốc giải, điều này cũng quá là nực cười đi. Ngươi đây, là đang nằm mơ giữa ban ngày. Có phải, nên tỉnh mộng rồi không?- Người đồ đen trầm giọng, khí tức thoạt nhiên liền trở nên khác thường.

- Ha ha, nhìn ngươi kìa, chút tâm tư đó có thể giấu được ta sao? Sự thống khổ mà c·hất đ·ộc đó mang lại, hơn ai hết ngươi là người hiểu rõ nhất. Nếu như bây giờ không điều trị kịp thời, thì ngươi cách c·ái c·hết cũng không xa là bao. Chất độc không ngừng ăn mòn, nổi đau đó, ngươi cứ từ từ mà tận hưởng đi!- Triệu Hoài nhẹ vuốt ve lấy hồ ly nhỏ trong lòng nhưng mỗi lời mà hắn ta nói, đều nặng nề không thôi.

- Ngươi...

- Đừng quên, mạng mình quan trọng. Mọi sự trên đời, đều lấy bản thân làm đầu. Không lẽ cả đời này, ngươi mãi mãi phụng sự cho người khác. Bản thân suy cho cùng, cũng chỉ là con chó sai đâu cắn đó mà thôi!- Không để đối phương kịp thời phản ứng, Triệu Hoài đã tiếp tục châm ngòi li gián.

- Vậy... Làm tay sai cho ngươi thì có gì tốt? Đến lúc đó, có khác là bao? Chỉ có điều, ngươi thân cô thế côi. Học viện Ngự Quy thì ngược lại, quyền uy khuynh trời. Thiệt hơn trong đó, không cần nghĩ cũng biết. Nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn cái nào?- Người đồ đen nghiêm mặt, ra sức mà thăm dò.

- Ngươi thật là nghĩ ta, thân cô thế côi thật à? Nếu như như thế, ta hiện tại còn có thể an nhàn mà sống như này sao? Ngươi, cũng quá là xem thường ta rồi!- Triệu Hoài nhẹ cười, nhưng lại sặc mùi nguy hiểm.

- Nói cho ngươi biết, thế lực đứng sau lưng ta. Chỉ có hơn chứ không kém, nếu so với Tứ thánh học viện. Có được sự chở che của bọn họ, ta mới không sợ bất kì một ai. Tung hoành khắp nơi, ngang ngược gây sự!- Triệu Hoài nói tiếp, phô trương hết cỡ.

- Thế lực lớn hơn Tứ thánh học viện? Ngươi đây là đang nói đến, các Thế gia hay Cổ tộc? Không thể nào, bọn ta đã từng điều tra qua ngươi. Chỉ là một thằng nhóc bình thường, hoàn toàn không có thế lực chống lưng. Ngươi, định lừa ta sao?- Người đồ đen nhíu mày, suy tư không ít.

- Hừ, Thế gia hay Cổ tộc gì đó thì ta không biết. Nhưng ngươi có lẽ đã nghe nói đến Thần giáo rồi nhỉ? Thế nào, có đủ lớn không?- Triệu Hoài hất mặt, ngạo mạn mà nói. Chỉ có làm như vậy, mới củng cố được địa vị của bản thân, đối phương mới không thể nghi ngờ.

- Ý ngươi nói là Ma Thần giáo, không chuyện ác nào là không làm? Nghĩ lại, nó đúng là hợp với tính cách của ngươi. Nhưng để ta gia nhập, chuyện này e là không được khả quan cho lắm thì phải!- Người đồ đen tiếp lời, thái độ đôi phần dửng dưng.

- Vậy sao? Tầm mắt của ngươi xa thế cơ à? Thế thì thôi vậy, dù sao bọn ta cũng không cần một kẻ sắp c·hết làm gì. Ngươi có thể rời đi được rồi, không tiễn!- Lời này nói ra, Triệu Hoài nét mặt toàn là sự thờ ơ. Đối phương không gấp, hắn cũng chẳng cần bận tâm.

- Ngươi... Không sợ ta ra tay, g·iết ngươi tại đây hay sao? Ép ta đến bước đường cùng, ngươi cũng đừng hòng được yên ổn!- Người đồ đen ngữ khí lập tức thay đổi, lạnh lùng nhưng không kém phần sắc bén.

- Nếu ngươi muốn, có thể thử. Ta thì ta không ngại đâu, chỉ lo ngươi không có gan đó mà thôi. Cuộc đời ta đã từng trải qua vô số trận chiến, lớn có nhỏ có. Ngươi nghĩ, ta sẽ sợ ngươi chỉ vì những lời hù dọa đó sao? Để ta nhắc cho ngươi nhớ, ta là Triệu Hoài, không phải là kẻ, ai muốn dọa là dọa!- Triệu Hoài nghiêm giọng, mạnh mẽ trong từng lời nói. Ẩn hiện trong đôi mắt ấy, là tầng tầng lớp lớp sát ý. Khiến cho con người ta, không rét cũng run.

- Ngươi... -Người đồ đen cũng vì đó mà thu liễm khí tức, cẩn thận dè dặt hơn.

- Ngươi bây giờ chỉ có hai lựa chọn, một là khuất phục ta, trở thành tay sai của ta, làm nội gián bên trong Học viện Ngự Quy. Hai là trở về, từ từ đón nhận lấy c·ái c·hết, cảm nhận sự dày vò mà nó mang lại. Ngươi chọn đi, một trong hai. Còn nếu như muốn g·iết ta đoạt lấy thuốc giải, cũng được thôi. Nhưng đáng tiếc, ngươi lại không có năng lực đó!- Triệu Hoài giờ đây, được nước lấn tới. So với ban nãy, uy thế toả ra chỉ có hơn chứ không kém.

Lời vừa dứt, không biết từ lúc nào hắn ta đã xuất hiện bên cạnh đối phương. Bầu không khí trong phút chốc, đã trở nên quỷ dị lạ thường. Đây cũng là thứ mà Triệu Hoài muốn, phô trương thanh thế hết cỡ. Chỉ có làm như này, mới có thể gia tăng uy nghiêm cho bản thân.

- Suy nghĩ kĩ đi, chọn sai là không được chọn lại đâu đấy!- Triệu Hoài vỗ lên vai đối phương mấy cái, mỗi lần như vậy đều là dùng lực không nhẹ.

- Thuốc giải, đưa cho ta thuốc giải!- Hồi lâu, người đồ đen mới lên tiếng.

- Cầm lấy đi, thứ này chỉ tạm thời áp chế được c·hất đ·ộc. Còn muốn có được thuốc giải, thì phải xem biểu hiện sau này của ngươi rồi!- Triệu Hoài từ trong người lấy ra một ra một thanh dung dịch màu lam rồi ném cho đối phương, nhẹ cười hài lòng. Xem ra ý đồ của hắn, đã thành.

- Ngươi nên nhớ lấy, nhân tài Học viện Ngự Quy không thiếu. Đừng có vọng tưởng quá, kẻo c·hết lúc nào thì lại không hay!- Người đồ đen lạnh giọng mà nói, nông sâu trong đó, khó mà hiểu rõ.

- Chuyện này ngươi không cần phải lo, muốn g·iết được ta e là bọn họ không có năng lực đó. Hiện tại, ngươi vẫn là nên trở về đi. Tránh cho người khác phát hiện ra, đến lúc đó thì lại không hay. Lúc nào cần, ta sẽ liên hệ với sau!- Nghe được lời ấy, Triệu Hoài chẳng hề để tâm. Bình thản mà đối đáp, thậm chí còn suy nghĩ cho đại cục về sau.

- Ngươi tốt nhất là tự mình bảo trọng, đừng có mà liên lụy đến ta đấy!- Nói rồi, người đồ đen cũng theo đó mà biến mất. Đến như thế nào là đi như thế ấy, nhẹ nhàng như cơn gió thổi, không chút động tĩnh.

- Triệu Hoài, ngươi tiết lộ thân phận với tên đó, không sợ bị bán đứng sao? Một khi bại lộ thân phận, dây tơ rể má trong đó, ngươi không bị truy cùng diệt tận mới là lạ ấy!- DG bất chợt lên tiếng, thái độ quan ngại không ít.

- Chuyện đó ngươi yên tâm đi, tự ta có tính toán. Ai ăn ai còn chưa biết đâu thì cần gì phải sợ!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, bởi vì trong lòng hắn ta, sớm đã có tính toán.
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây
Thông báo: Cầu nhận xét, cầu góp ý, cầu đề cử!!!