Chương 395: Một lần nữa, thuốc đắng giả tật

Sau một đêm trị thương, dưới tác dụng của Thanh tâm tịnh nguyên pháp toàn cực, người yêu bọn họ khí tức đã dần ổn định hơn. Thần sắc minh mẫn, hơi thở từng nhịp đều đặn. Còn đâu cái dáng vẻ cá ướp muối, bán sống bán c·hết ngày qua.

- Phù, ổn áp hơn nhiều rồi. Nghỉ một chút đã, còn dành sức mà làm chuyện khác nữa!- Triệu Hoài thở dài một hơi, tâm tình lúc này đã đỡ hơn xưa rất nhiều.

- Bụt, không xong rồi. Cái tên Chí Toàn hạng 2 gì đó sắp đuổi kịp ta rồi. Không bao lâu nữa, e là hạng nhất sẽ rơi vào tay hắn ta mất!- Cảnh Hoà hốt hoảng chạy vào, lớn tiếng mà nói.

- Gì mà hốt ha hốt hoảng vậy? Có chuyện gì thì nói rõ xem nào, nói như thế ai mà hiểu cho được!- Triệu Hoài điềm đạm mà đáp, nhẹ lắc đầu ngao ngán.

- Cái tên Chí Toàn của Học viện Ngự Quy, xếp thứ hai trên bảng xếp hạng, vốn dĩ cách chúng ta còn rất xa. Không biết bằng cách nào, hắn ta giờ đây cách hạng nhất chỉ kém 10000 điểm mà thôi. Cứ tiếp tục như thế này, ngôi vị đầu bảng sẽ rơi vào tay hắn ta mất!- Cảnh Hoà đem sự tình, đầu đuôi nói rõ một lượt.

- Thế cơ à, ta còn tưởng là có chuyện gì lớn lắm. Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Giành lấy hạng nhất đã khó, giữ lấy hạng nhất lại càng khó hơn. Có gì đâu mà bất ngờ thế? Đám người đó đã bắt đầu nước rút rồi, ngươi cẩn thận mà đối phó đi. Bằng không, ngôi vị đầu bảng này phải nhường cho người ta mất!- Sự tình này, Triệu Hoài sớm đã đoán được nên không bất ngờ là mấy.

- Nhưng mà người phải giúp ta, dựa vào một mình ta thì đâu có được. Ngươi cũng biết rồi đó, thực lực của ta vốn dĩ có hạn mà. Cứ kiểu này hoài, c·hết mất!- Chưa gì hết, Cảnh Hoà đã bắt đầu một màn kể lể thảm thương.

- Thôi thôi thôi, tự làm tự ăn đi. Ta như này rồi, còn giúp gì được ngươi nữa. Ngươi đó, đừng có mà phụ thuộc vào bất kì một ai. Bay trên đôi cánh của mình, mới chứng minh được thực lực của bản thân. Dựa dẫm thì tốt đó, nhưng nó sẽ khiến ngươi trở nên yếu đuối hơn. Suy cho cùng, cũng chỉ là một tên vô dụng không hơn không kém!- Triệu Hoài nghiêm giọng, từng lời đều sắc sảo không thôi.



- Thay vì ở đây kể khổ với ta, chi bằng ngươi tranh thủ thời gian. Giết yêu ma nhiều một chút, nâng cao thành tích. Biết đâu, vớt vát được gì thì sao?- Triệu Hoài nói tiếp, nhưng không kém phần châm chọc.

- Người nói như thế, khác gì bảo ta buông tay chịu trói. Lỡ giúp thì giúp cho trót đi, người đâu thể nào bỏ con giữa chợ như này được. Đi mà, ta cầu xin người đấy!- Cảnh Hoà vứt vết mặt mũi, trực tiếp ôm lấy đùi đối phương mà mè nheo. Đối với hắn ta hiện giờ mà nói, không gì quan trọng hơn việc giành lấy hạng nhất trong cuộc thi này cả.

- Wa, cái tên khốn này buông tay ra coi. Mới rách cái quần đó, ta không muốn đây là cái thứ hai đâu. Một tên sắp c·hết như ta thì giúp ích được gì cơ chứ? Ngươi muốn ta ra ngoài đó, liều mạng với bọn họ hay sao?- Triệu Hoài hét lớn, mười phần bất lực.

- Ta không biết, người phải giúp ta, giúp ta! Lần này mà không được hạng nhất, c·hết mất. Ta đã lỡ hứa với ông nội rồi, chuyện này mà không thành, kiếp này coi như bỏ. Người cũng đâu có muốn, ta bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời tấp nập này, trở thành đứa trẻ không nhà. Ta khổ quá rồi, ngươi giúp ta đi mà!- Cảnh Hoà bày ra bộ dạng đáng thương, nước mắt nước mũi chảy dài. Không ngừng van nài, hạ mình hết mực.

- Wa, giờ ta mới nhận ra, ngươi cũng mồm mép quá đó. Không biết giống ai nữa, học đâu cái thói này. Hazz, thôi được rồi. Để ta tính cho, được hay không thì phải xem ở duyên số của ngươi rồi!- Bất lực, Triệu Hoài chỉ đành thỏa hiệp.

- Xem ở duyên số? Người nói như vậy là sao, ta nghe không hiểu?- Sau khi đối phương đồng ý với yêu cầu của bản thân, Cảnh Hoà liền lau đi nước mắt trên mặt, thản nhiên mà đứng dậy.

- Wa, trở mặt còn nhanh hơn cả ta nữa! Thì phải xem, mai mắn của ngươi có đủ lớn hay không. Đủ lớn thì thuận buồm xuôi gió, còn không thì ngươi chuẩn bị tinh thần đi là vừa, hít gió Tây Bắc mà sống!- Triệu Hoài thuận thế, liền đem đối phương trêu đùa một lượt nữa. Như vậy, tâm trạng mới thoải mái.



- Nói cho cùng, vẫn là cầu trời khấn phật sao? Thiên linh linh, địa linh linh, giúp cho con lần này tai qua nạn khỏi, giành lấy ngôi vị đầu bảng. Chuyện này mà thành, hứa cúng con heo quay!- Cảnh Hoà hướng bốn phương tám hướng mà vái, vái như được mùa.

- Người sống sờ sờ ở đây mà nó đòi cúng, vãi đạn thiệt chứ!- Chứng kiến một màn này, Triệu Hoài quả thật là không biết nói gì hơn.

- Triệu Hoài, anh đâu rồi? Tới giờ uống thuốc rồi này!- Thanh âm vang vọng, Diệp Ninh cũng từ bên ngoài mà bước vào. Trên tay, còn cầm lấy một bát nước đen thùi lùi, trong khả nghi vô cùng.

- Thuốc? Thuốc gì mà ghê thế? Cô định đầu độc ta đấy à?- Nhìn về bát thuốc trong tay cô ta, Triệu Hoài bất giác mà rùng mình, sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt.

- Đâu có! Anh không nghe nói, thuốc đắng giả tật hay sao? Nào, chịu khó một chút, uống vào đi cho mau hết bệnh!- Diệp Ninh nhẹ giọng mà nói, ân cần chu đáo mà săn sóc lấy hắn ta.

- Thuốc đắng giả tật chứ có phải là nước đen đen giả tật đâu! Uổng cái này vào, có nước chầu ông bà sớm thì có. Ta đã khổ lắm rồi, cô tha cho ta đi có được không hả?- Triệu Hoài hạ giọng, gượng cười nhưng lòng đau nhói.

- Hứ, không phải là người ta lo cho anh hay sao? Không uống thì thôi, người ta không có ép!- Diệp Ninh xoay người, giọng điệu đôi phần hậm hực.



- Thôi được rồi, đưa đây! Giận hờn gì không biết nữa, ta uống là được chứ gì!- Mắt thấy tình hình không ổn, Triệu Hoài chỉ đành bấm bụng mà chiều theo đối phương.

Nghe được lời đó, Diệp Ninh hớn hở thấy rõ. Dâng tận miệng cho hắn ta, ánh mắt ấy tràn ngập mong chờ. Triệu Hoài thì ngược lại, chần chừ mãi thôi. Mặc dù đã trải qua không biết bao nhiêu là khó khăn thử thách, thậm chí còn liều luôn cả mạng. Nhưng đây có lẽ, là lần hắn quan ngại nhất.

- Không uống có được không hả?- Triệu Hoài ngước mặt nhìn lên, nói lời tha thiết.

- Không uống thì thôi, không có ai ép anh cả. Đổ luôn cho rồi, sau này đừng có mà mơ tới nữa!- Diệp Ninh lườm hắn ta một cái, cao giọng mà nói.

- Ta đùa đấy, 'cực phẩm' như thế này, đổ đi thì uổng lắm. Để ta!- Nói rồi, không để cô ta kịp phản ứng, Triệu Hoài đã dốc sạch bát thuốc.

Cơn đắng từ miệng truyền đi toàn thân, tay chân hắn ta thiếu điều muốn co quắp lại với nhau vậy. Hai mắt trợn tròn, miệng thì xéo xẹo qua một bên, bẹo hình bẹo dạng. Nhưng như thế, cũng không thể ngăn cản hắn ta giơ ngón tay cái với đối phương.

- Ngon, ngon lắm!- Triệu Hoài dốc sức, cố kiềm chế để bản thân không nôn ra. Bằng không, phải húp lại một lần nữa thì rõ khổ.

- Vậy thì tốt, anh nghỉ ngơi đi. Em dọn dẹp trước đây, chút nữa sẽ trở lại thăm anh sau!- Thấy vậy, Diệp Ninh vui vẻ hài lòng rời đi.

- Wa, có cần phải gượng ép bản thân như này không? Nhìn người kìa, nói dối một cách trắng trợn. Vậy mà cô ta cũng tin, này cũng quá là lừa người đi!- Cảnh Hoà một bên, nhìn đến ngu cả người.
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây
Thông báo: Cầu nhận xét, cầu góp ý, cầu đề cử!!!