Nam Thiên Chiến Hỏa

Ngọc Công Tử

Chương 126: Đừng Khinh Thường Thiếu Niên Nghèo

Trần Thiên Nam ra về để lại thằng Tú một mình ở trong phòng, nó như người lên cơn không quan tâm tới thế giới xung quanh, chìm đắm trong những thuật toán, code, kí tự...xuống nhà thấy thằng cu Tuấn em thằng Tú đang nấu cơm.

- Anh Nam ở chơi ăn cơm.

- Thôi anh về, xem anh mày không nó lên cơn đấy.

- Vâng anh.

Phi xe ra cổng phóng về nhà, cơm nước xong xuôi ngồi vào máy tính làm nốt ít việc, xong học bài soạn sách vở cho ngày mai, nhảy lên giường nhắn tin với Kiều Loan, xong tiến vào kho dữ liệu tìm hiểu thêm tri thức mới.

Sáng hôm sau vừa dắt xe ra chuẩn đi học thì có một con siêu xe từ ngoài cổng vọt vào trong sân cua một vòng trước sợ ngỡ ngàng của Trần Thiên Nam, cửa kính mở ra Lạc Ảnh bước từ ghế lái xuống, tháo cặp kính râm liếc nhìn Trần Thiên Nam một cái nghi hoặc.

- Ơ đúng nhà rồi mà, em là ai nhìn có chút quen mắt?

Trần Thiên Nam nhún vai nhìn chị Lạc Ảnh từ đầu tới chân, rồi lại nhìn con Lamborghini Aventador màu cam đỏ, thằng con trai nào mà chả thích siêu xe hắn cũng vậy, vứt xe đi tới lượn vòng vòng quanh chiếc siêu xe ngẩng đầu nhìn chị Lạc Ảnh.

- Chị gái đừng bảo trở thành người có tiền là quên cả thằng em đấy nhé?

- Thằng Nam? Oa sao tự nhiên đẹp trai lên nhiều thế, to cao hơn trước không ít chị nhận không ra.

Lạc Ảnh chạy tới thò tay kéo kéo má Trần Thiên Nam mà lắc lắc kiểm tra xem có phải hắn phỗ thuật thẩm mỹ hay không, lắc tới lắc lúc thấy không có chỗ nào rơi ra mới buông tay.

- Chị gái kiếm đâu con này á.

Lạc Ảnh vén tóc nói.

- Chị mới bán nhà bên kia, dư giả một ít mua về đi cho oai.

Trần Thiên Nam ném cho chị Lạc Ảnh con điện thoại của mình cười hì hì nói.

- Chụp cho em vài kiểu làm màu cái nào.

Lạc Ảnh cười nhận lấy điện thoại bắt đầu chụp cho Trần Thiên Nam, hắn tạo dáng vài kiểu bên chiếc siêu xe, xem hình ngầu đét, chị Lạc Ảnh còn chu môi hai chị em chụp chung mấy tấm ngầu hết xảy con bà bảy.



- Gửi chị với nhé, đăng lên cho bọn bạn nó thèm nhỏ dãi em trai chị.

Trần Thiên Nam chọn một tấm ngầu đét ngồi dựa bên mui xe, hai cánh cửa mở ra kéo ngược, hầm hố ngầu đét đăng lên facebook làm cái ảnh bìa cho chất.

- Thôi c·hết muộn học rồi.

Sáng nay tự nhiên đau bụng làm mất thêm thời gian uống thuốc, hai chị em Thương Thảo đi học trước, vừa dắt xe ra lại thấy chị Lạc Ảnh, ngẫu hứng một cái thì quay ra sắp muộn học đến nơi.

- Chuyện nhỏ, lên chị trở đi.

Trần Thiên Nam dĩ nhiên không từ chối, nhìn con xe yêu thích không thôi, sau này nhất định phải mua lấy mấy con làm màu chất chơi người dơi mới được, Lạc Ảnh đóng cửa xe rú ga một cái phóng đi, ông nội Trần Bá Hùng đi ra nhìn theo chiếc xe phóng đi mắng.

- Cái con bé c·hết tiệt này, làm mình giật cả mình tưởng tên nào bắn đạn đạo vào nhà.

Chiếc Lamborghini Aventador dừng trước cổng trường, Trần Thiên Nam mở cửa xe bước xuống, chị Lạc Ảnh cũng từ ghế lái bước xuống, đám học sinh như nhìn thấy người trời, người và xe đều đẹp tựa như nhân vật nữ chính bước ra từ tiểu thuyết, đám thằng Lân đang nhai bánh mì trong quán thằng An kinh dị nói.

- Nhà thằng Nam năm nay hộ gì chúng mày?

- Hộ nghèo, hôm nọ đóng học phí nó phô tô cái sổ hộ nghèo nộp cho cô giáo.

Thằng Lân còn chưa hiểu sao thằng An tự nhiên hỏi như vậy, thấy nó chỉ chỉ cả bọn nhìn ra cổng trường.

- Ôi cái định mệnh.

- Tú mày nhìn rõ xem tao có nhìn nhầm không mày? Thằng Nam từ trên siêu xe bước xuống, người đẹp nào kia như nữ chín ngôn tình thế chúng mày, ôi niềm ước ao của tao.

Thằng Lân nhận ra người kia liền nói.

- Tao gặp một lần rồi, nghe thằng Nam nói chị họ nó á? Giàu vãi.

- Mé thằng Nam không phải người, có chị họ xinh với giàu như thế mà dấu anh em, không chừng tao có cơ hội trở thành anh rể nó, haiz.

Thằng Quang thở dài cảm thán, mấy thằng khác khinh bỉ ra mặt.



- Tí đi đái nhớ soi gương lại mình nhé, tao nói với con Thúy mày bố láo c·hết cụ mày.

Lạc Ảnh nhìn cổng trường một cái, đám học sinh đi qua như gặp người nổi tiếng đứa thì chụp ảnh đứa ngoái đầu lại nhìn, đẩy đẩy cái kính dâm Lạc Ảnh nói.

- Vào học đi nhóc, chị về ngủ đây, trưa chị tới đón.

- Ok chị.

Lạc Ảnh vẫy vẫy tay với Trần Thiên Nam nổ máy xe quay đầu một cái phóng vèo vèo đi, Trần Thiên Nam đút tay túi quần đi vào trong trường, đám học sinh nhìn hắn ánh mắt phát sáng, tiểu thuyết ngôn tình không lừa chúng ta, chỉ là họ không có cơ hội nhìn mà thôi, không ngờ tới nam chính tiểu thuyết lại xuất hiện ở ngôi trường này, đám học sinh đủ trí tưởng tượng bay bổng, có người còn đăng cả ảnh lên diễn đàn trường với tiêu đề "Nam nữ chính ngôn tình bước ra từ trong tiểu thuyết."

- Ôi bạn ơi đợi anh em.

Bốn thằng Lân, An, Quang, Tú lao tới như dã thú vồ vập lấy Trần Thiên Nam, thằng Lân vẻ mặt kinh dị hỏi.

- Chị họ mày giàu thế?

- Tao làm sao mà biết được.

Trần Thiên Nam nhún vai trả lời, thằng Quang ấp úng nói.

- Mày xem tao có đủ tiêu chuẩn để trở thành ai rể mày không?

- Biến dùm.

Mấy thằng khác táng cho thằng Quang một trận vì cái tội cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, mấy thằng cười hô hô khinh bỉ, Trần Thiên Nam lắc đầu không có trả lời vấn đề này, đừng có đùa hắn nhất định sẽ thiến thằng Quang luôn, giống thằng này không tốt.

- Ba mươi năm hà Đông, ba mươi năm hà Tây, đừng khinh thường thiếu niên nghèo...

Thằng Quang bộ dáng kinh nhân nói ra một câu kinh điển trong tiểu thuyết tiên hiệp, ba thằng túm vào gõ cho thêm mấy phát, thằng An cười khả ố nói.



- Tao g·iết từ trong trứng nước, đấy mà ba mươi năm với bọn tao.

Vừa vào lớp chị em Thương Thảo đã nhào tới hắn, dơ bức ảnh bị chụp ở cổng trường đăng trên diễn đàn trường.

- Ai đây anh Nam? Xinh quá, khí chất như nữ chính ngôn tình luôn.

Con bé Thảo hớn hở hỏi, Trần Thiên Nam nhìn bức ảnh đăng trên diễn đàn trường.

- Định mách Kiều Loan?

Con bé Thảo vô thức gật đầu, xong mới ngẩn ra lắc đầu nhưng đã nhận một cái cốc vào chán từ Trần Thiên Nam.

- Có ngày anh đem mày bán nội tạng, hừ.

Thảo cười toe toét xoa xoa chán.

- Nói cho em biết đi? Không lẽ là chị dâu dự bị? Chị Kiều Loan gặp kèo này nặng kí quá, em cũng cảm thấy mình hơi nghiêng ngả rồi.

- Chị em trong nhà.

- Thế mà em cứ tưởng chị dâu dự bị, nhà mình có ai giàu thế đi cả Lamborghini, chị ý ở nhà mình à anh?

- Ừm.

Tiết sinh hoạt lớp hôm nay cô giáo nói mấy chuyện phát sinh trong trường lớp, sau đó bàn bạc một hồi mấy mục cần phổ biến cho học sinh, xong quay sang nói với Trần Thiên Nam.

- Nam biết đánh đàn Piano phải không?

Tự nhiên bị sờ tới Trần Thiên Nam cảnh giác trong lòng, đừng có bảo lại nhấc hắn tham gia văn nghệ văn ngỗng đấy nhé? Hắn tính lắc đầu nhưng còn chưa kịp mở miệng thì cả lớp đã hô ầm lên.

- Nó là Hoàng Tử Piano đấy cô.

Cái đầu đang lắc được một nửa của Trần Thiên Nam dừng lại, lời nói đến cổ thì tụt trở lại xuống bụng, cô giáo chủ nhiệm mỉm cười gật đầu.

- Vậy một tiết mục diễn văn nghệ lớp mình do Nam đảm nhận, còn tiết mục hát do bạn Hương bị ốm nên chuyền thành bạn Nam biểu diễn.

Diễn văn nghệ hắn có chút ám ảnh với cái từ này, nhưng mà thôi diễn trước đám đông cho quen, sau này lên sân khấu lớn biểu diễn bớt ngại, hắn gật đầu nói.

- Vâng cô.
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây
Thông báo: Mọi người cho tác để cử, nhận xét, bình luận, ném gạch đá.