• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 100: Time skip nhẹ 500 năm :)))
Nội tâm của nhân loại, là một thứ gì đó rất phức tạp, và mặc dù là hồ ly, nhưng Yakumo cũng không phải là một kẻ giỏi đùa lòng người.

Năm đó Eve đã lấy lòng cô như thế nào? À không, phải nói là cô vì sao lại chủ động theo đuổi Eve.

Bởi vì sức hút của Eve.

Rõ ràng đây không phải thứ cô có thể học được. Thôi thì cứ để thời gian trôi qua giải quyết hết thảy, dù sao cô cũng sẽ không chủ động lấy lòng một con bé đâu. Quyết định của cô chính xác hay không, thời gian sẽ trả lời tất cả.

Ít nhất, sau mười năm, Akaka ngày càng phụ thuộc vào Yakumo. Mười năm như cái chớp mắt, chẳng mấy chốc, Yakumo và Ido đã dẫn theo cái xác vô hồn du lịch một vòng nhẫn giới.

Mười năm như cái chớp mắt, nhẫn giới cũng dần quên đi thiên tài Akaka, như một sự quen thuộc lạ thường, mọi thứ nhanh chóng trở lại quỹ tích cũ, nên đánh thì đánh, nơi tạm chiến thì tạm chiến. Mười năm là quá đủ để một người quên đi nhiều chuyện, chứ đừng nói gì ở cái thời đại mỗi ngày luôn có người biến mất như thế này.

-Nhóc không muốn nhìn một chút sao? Cảnh tượng em nhóc chính thức trở thành tộc trưởng.

Yakumo nhìn nữ hài màu đỏ đang yên lặng. Mười năm trôi qua, ngoại hình nữ hài không đổi, có lẽ là do tác dụng của việc hấp thu đại lượng sinh mệnh lực từ cô. Cũng trong mười năm, vết thương trong tim nữ hài cũng đã hồi phục, như người ta hay nói, thời gian có thể chữa lành hết thảy, nhưng cũng như người đời hay nói, vết thương tâm lý luôn là thứ khó chữa nhất.

Vết thương đã lành, Yakumo cũng dần trở thành trụ cột tâm lý của Akaka, nhưng thương lành để lại sẹo, vết sẹo to lớn khiến nữ hài vẫn phong bế nội tâm trước người ngoài.

Rõ ràng sở hữu một mái tóc màu đỏ tuyệt đẹp, đôi mắt như ánh lửa, mà của sự sôi động và năng nổ, nhưng nữ hài lại trầm tĩnh lạ thường, yên lặng lạ thường.

[Người chết không nên xuất hiện trước mặt người sống. Chính chị đã dạy em điều này không phải sao?]

Không mở miệng, nữ hài tinh chuẩn thao túng chakra biến thành những ký tự màu đỏ lơ lửng trong không khí nhằm biểu đạt suy nghĩ của mình.

Nhìn nữ hài nhẹ nhàng thực hiện hành động với độ khó gần như bất khả thi, Yakumo tỏ ra hài lòng, thao túng chakra không khó, nhưng tinh chuẩn như thế thì gần như không tồn tại, nhất là với một người có lượng chakra lớn như Akaka.

Ở phương diện thao túng năng lượng, nữ hài này rõ ràng có thiên phú còn đáng sợ hơn cả cô. Những phương diện khác không đủ? Không sao, cô đã có biện pháp, dùng sinh mệnh lực cưỡng chế cường hóa mà thôi.

Vấn đề nhỏ đã giải quyết xong, cô cũng đã quan sát thời đại này đủ nhiều, có lẽ cũng là lúc nên rời đi, nhưng rời đi bằng cách nào?
— QUẢNG CÁO —

Cách tốt nhất rời đi mà không làm ảnh hưởng tới nguyên bản lịch sử là chờ đợi tới lúc Ryuumaku vốn sẽ bị phong ấn. Tức là khoảng năm trăm năm sau, nhưng cô thực sự không rảnh chờ đợi tới thời gian đó à…

Kỳ thực chờ đợi cũng không phải vấn đề, nhưng cô không muốn lãng phí nhiều thời gian như thế, dù sao hiện tại cô cũng chỉ mới hai sáu năm đời, kêu cô trực tiếp lãng phí hơn năm trăm năm cô vẫn không làm được.

-"Nhưng cách tốt nhất là chờ đợi, chúng ta có thể làm gì khác nữa đâu."

Lãng phí thời gian là không thể, nhưng cô thực sự phải chờ đợi.

Kaguya là sao có thể chịu được hơn ngàn năm phong ấn như thế cơ chứ?

-Có lẽ chúng ta nên tập dần đi, dù sao đây cũng chỉ mới là bắt đầu.

Cuộc chơi này chú định là dài dằng dặc, bước đầu cô cần phải tự thoát khỏi chiếc lồng giam mang tên thế giới này, và sau đó cô mới có tư cách đuổi theo bước chân của hai người họ.

-Nếu vậy thì chúng ta đi thôi.

[Đi đâu?]

-Đi lên mặt trăng.

.

.

.

[Khoảng năm trăm năm sau, sẽ có người tới và phong ấn năng lượng của Ryuumaku, vào thời điểm đó hãy đánh thức chị.]

[Để lại một câu nói rồi biến mất, vô trách nhiệm thật đấy. Có vẻ mình sẽ phải ở một mình trong thời gian dài đây]
— QUẢNG CÁO —

.

.

.
[Đã mười năm từ khi họ ngủ đông, sự kiện mà Ido nhắc tới cuối cùng cũng xảy ra. Cuối cùng cũng có người định cư ở Ryuumaku]

[Có vẻ như đó là một nhẫn tộc, một cái chuyên sử dụng con rối bí thuật nhẫn tộc.]
.

.

.
[Thật chán, chiến tranh rồi lại chiến tranh, như chị Ido đã từng nói, nhân loại là một cái tràn đầy dục vọng chủng tộc, trừ những lúc dưỡng sức, không có lúc nào là họ không gây chiến.]

[Nói đến đánh nhau, có vẻ như hai người họ mặc dù đã ngủ đông nhưng vẫn không ngừng mạnh lên, có lẽ mình cũng nên tìm tòi luyện tập một chút. Phong ấn thuật thực sự là một phương diện không tệ, ít nhất có vẻ họ không rành về mặt này, mình có thể giúp họ từ hướng này.]
.

.

.
[Nhẫn thôn? Ở cái thời đại tràn ngập cảm xúc tiêu cực này thế mà vẫn có người lý chí nghĩ tới hòa bình?]

[Senju Hashirama,... Uchiha Madara, Senju sao… thật hoài niệm dòng họ. Mà nhắc mới nhớ, cũng gần tới kỳ hạn năm trăm năm mà họ nói tới rồi, có lẽ thiên tài có thể phong ấn được Ryuumaku mà họ nói sẽ xuất hiện trong thời này?]

[Nếu không nhắc có lẽ mình cũng quên vụ này mất, dù sao phong ấn Ryuumaku không phải là việc dễ dàng, mình thì dễ rồi. Nhưng người khác thì tuyệt đối là một công trình cần nhiều thế hệ chung sức, thực sự khó có thể tin có người trong thời gian ngắn phong ấn được Ryuumaku.]

[Đám trẻ Làng Cát đó thực sự có thể phong ấn Ryuumaku với những kỹ thuật gà mờ đó sao?]
.
— QUẢNG CÁO —


.

.
[Lại chiến tranh, quả nhiên không kỳ vọng hòa bình được ở đám ngốc này, thù hận đã thấm vào máu đám trẻ này. Mà,… ngay từ đầu kỳ vọng hòa bình ở một nghề nghiệp sinh ra vì chiến tranh, sống trong bóng tối như Ninja là sai lầm.]
.

.

.
[Bị diệt rồi sao. Có lẽ năm đó nếu cha không quyết định từ bỏ mình, thì kết cục này sẽ còn đến với Uzumaki sớm hơn.]

[Mặc dù là Uzumaki bị diệt, nhưng sao mình lại thấy nhẹ nhõm lạ thường. Dù đã sớm hiểu rõ suy nghĩ và tấm lòng của cha, nhưng có lẽ tới giờ mình mới thực sự buông xuôi?]

[Uzumaki không còn tồn tại nữa, những ghi chép cuối cùng về Uzumaki Akaka hoàn toàn biến mất. Uzumaki Akaka biến mất.]

-Fuu…






Thanh niên số nhọ bị vô số nữ nhân yandere theo đuổi. Từ cô em gái xinh xắn cho đến cả bạn thời thủa nhỏ, thậm chí đến cả tiểu thư cao quý cũng sẵn sàng dùng đủ mọi cách để có thể chiếm lấy cậu.

Cuộc sống bị đảo lộn, ngày ngày phải đề phòng các cô gái, chỉ cần một chút lơ là, kết cục của cậu sẽ chính là bị nhốt trong phòng giam không thể thoát ra ngoài.

Vậy làm cách nào để cậu ấy có thể vượt qua được chúng, tất cả sẽ có trong: Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường
Ps1: có lỗi nhắc tác giùm, sẽ sửaPs2: bình luận, nhận xét, đánh giá, góp ý đều hoan nghênh, nhất là là góp ý với nhận xét ps3: ko biết máy mình bị gì mà mỗi lần gõ chữ "âm" là hồi lưu lại nó cũng thành " m" nên mọi người có thấy thì thông cảm nha, nhiều lúc sửa lại mà còn sót;;