• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 32: Bạch đại công tử
Lão nhân già ánh mắt nhìn đến đứa cháu đích tôn của mình lúc này con đang đứng lấp ló đằng sau lưng của hai vị trưởng lão cung phụng, đối diện với Tần Phong liền rụt rè sợ sệt còn hơn cả nhìn thấy quỷ giữa ban ngày đâu còn cái dáng vẻ phách lối ngang ngược thường tình của một đại thiếu ác bá nổi tiếng khắp thành nhỏ nữa.

Tần Phong ôm tiểu cô nương trong lòng thêm một lát trên gương mặt vô hình lộ ra ý cười nghiền ngẫm có chút thưởng thức đối với nàng là công nhận tiểu cô nương này vô cùng đáng yêu lại một phần là công nhận nàng có một cái phút duyên rất tốt, người bình thường đương nhiên là chẳng thể nào so sánh được. Sau một khắc nhỏ mới chậm rãi buông bàn tay của mình ra thả nàng đứng lại xuống đất quay về bên cạnh lão nhân cao lớn khôi ngô với mái đầu đã lấm tấm sương mai.

Tiểu cô nương vừa đứng xuống vững vàng bình thường dường như nhớ ra cái gì đó, lập tức từ phía bên hông tà áo vàng nhạt được đính một lớp đá gì đó vô cùng lấp lánh dưới nắng sớm, tiểu cô nương liền lấy ra cái túi vải nhiều màu sắc đeo bên hông của mình thò tay vào bên trong cầm lên chiếc mặt nạ hầu tử bằng gốm sứ mà đêm hôm qua hắn đã mua cho nàng đem ra khoe khoang một phen.

Thích thú nhảy nhảy lên ý là muốn đeo cái mặt nạ ấy lên gương mặt vị hầu gia gia của mình, lão nhân thân hình tựa như một ngọn núi thu nhỏ bệ vệ khí thế ngút trời khiến người ta cảm thấy trong lòng có loại lực lượng vô cùng mãnh liệt đè nén ấy vậy mà giờ phút này đứng trước tiểu cô nương nhỏ nhắn đáng yêu lại tỏ ra vô phương bất lực không thể nói được lời nào.

Chỉ nhìn thấy lão nhân chậm rãi hạ thấp thân người của mình xuống, nghe theo lời của nàng cầm lấy mặt nạ hầu tử cẩn thận đeo lên. Mà tính ra cái mặt nạ hầu tử kia được chế tác vô cùng tinh xảo bắt mắt dáng vẻ bên ngoài cũng đều xem như không tệ rất có nét tinh tế riêng biệt nếu bình thường đeo lên diễn tuồng có thể nói là vật hữu dụng tại thời.

Chỉ là lại có thêm một vấn đề nhỏ chính là thứ đồ chơi này đối với trẻ con như tiểu cô nương thì còn xem như phù hợp đi, còn đối với lão nhân thân hình cao lớn đeo lên làm người ta cảm thấy có hơi chút mắc cười. Lão nhân đeo lên gương mặt rồi mới quay qua lại vài vòng để cho nàng tiểu thư ương ngạnh nhà mình đánh giá xem có được hay không, dáng vẻ lão nhân cực kì thành thục xem ra mấy cái chuyện này liền không phải là lần đầu. Đương nhiên ở câu chuyện có phù hợp hay không còn lại tùy thuộc vào mắt nhìn và thẩm mĩ quan của từng người nữa, nhưng mà đối với tiểu cô nương đáng yêu mà nói nhất định là đẹp.

Mặc dù tình huống này mà nói có hơi chút xấu hổ chỉ là tuyệt nhiên không gian vẫn im bặt như cũ chẳng ai dám hó hé một lời nào, chỉ có tiếng vỗ tay bốp bốp hòa cùng với điệu cười trong trẻo tựa như tiếng hót của loài chim sơn ca rừng vang lên khiến ai nghe thấy trong lòng đều giống như được một cơn gió mùa xuân tưới mát cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tiểu cô nương vô cùng hài lòng với hành động của mình sau một phen đắc ý ra mặt nàng mới thu lại mặt nạ gốm sứ kia bỏ vào lại bên trong túi vải treo tiếp lên hông giống như vị đại tướng quân vừa mới dành được đại thắng lúc này đang đi thu thập những món chiến lợi phẩm cho mình. Đôi mắt nàng tròn xoe lấp lánh dưới nắng sớm tựa như hai viên pha lê tuyệt đẹp chăm chú nhìn hắn.

Tần Phong cũng chưa hiểu nàng muốn khoe điều gì với mình chỉ có thể xoa xoa đầu cười trừ, dường như ánh nhìn lơ đễnh lướt qua lại một hơi cuối cùng đặt lại ở một nơi khác chính là cây hoa đào lớn sau lưng của tất cả mọi người. Tần Phong có một thói quen đã được hình thành từ trong vô thức thiếu niên bình thường nếu như gặp phải vấn đề khó hoặc có chăng đơn giản chỉ là không hiểu ý đối phương muốn nói gì, đôi mắt sẽ nhìn đi lơ đễnh chếch qua đủ thứ xung quanh cho đến khi tìm kiếm được hứng thú mới để ghim lại tầm mắt. Sau một đoạn chờ đợi tương đối lâu Tần Phong mới thở hắt ra một cái hơi cúi thấp người ân cần lên tiếng với tiểu cô nương.
— QUẢNG CÁO —

- Được rồi ca bây giờ còn có việc phải làm không thể ở lại chơi cùng muội được, hẹn khi nào chúng ta gặp lại sẽ cùng chơi nhé.

- Được ca… vậy chúng ta móc nghéo đi.

- Hả móc nghéo…được thôi chiều theo ý muội vậy.

Tần Phong hơi thấp người xuống, cả thân thanh sam y bào đơn bạc đã cũ kĩ trên người cũng chậm rãi theo với thân hình của thiếu niên dần dần chạm đất. Hai người cùng nhau bàn tay đưa tới lấy hai ngón út móc nghéo với nhau, cùng đong đưa qua lại vô cùng say mê. Tiểu cô nương hồ hởi trong lòng liền lấy một đoạn lời hứa mà nàng vẫn thường nghe mọi người nói với nhau ra để thực hiện.

- Khi nào gặp lại chúng ta sẽ cùng nhau chơi thật vui, người nào không làm đúng lời hứa sẽ bị ngàn kim đâm vào tim đau đớn.

Lão nhân đứng ở bên cạnh không thể lên tiếng cản lại tâm tình chợt phát của tiểu thư nhà mình, trong lòng nhất thời sinh ra đủ loại biến hóa cảm xúc phức tạp cuối cùng chỉ còn đọng lại sự bất lực đối với tâm tính trong sáng đơn thuần kia của nàng. Tiểu thư thân là thiên kim ngọc diệp nào nên cùng với tiểu tử phàm tục này thân thiết đến mức độ như thế, nếu như thật sự để cho môn chủ nhìn thấy cũng không biết rằng môn chủ sẽ suy nghĩ như thế nào.

Lão nhân thở dài ở trong lòng, ánh mắt đảo nhìn về thiên không trên cao. Lần này nhận nhiệm vụ vô cùng quan trọng của bên trên đưa xuống chính là đến nơi thành nhỏ sắp đón nhận một trận thiên địa biến sắc này, đầu tiên chính là mang về quyển kiếm kinh tuyệt học xem như chân truyền của môn phái cũng như thanh tuyệt thế bảo kiếm Binh gia của tổ sư rất nhiều đời trước của Ngọc Dương Sơn cất giấu ở nơi này. Đây là nhiệm vụ tối quan trọng nhất ảnh hưởng đến một phương phát triển của môn phái Ngọc Dương Sơn sau này, càng là ảnh hưởng đến một phương phát triển của vị tiểu thư cành vàng lá ngọc kia.

Thứ hai chính là mang theo vị tiểu thư con gái cưng của môn chủ đi ra bên ngoài thăm thú thế giới một phen mở rộng tầm mắt tránh cho nàng chỉ tối ngày ở trên núi luyện kiếm sau này xuất sơn sẽ không hiểu được thế sự nhân gian. Cũng không có ngờ được rằng lần đầu tiên đưa nàng xuống núi như thế lại khiến cho trái tim thuần khiết của tiểu cô nương vốn chưa từng nhuốm phải bụi hồng trần kia lần đầu biết rung động đem lòng yêu thích đối với một người nam tử xa lạ.
— QUẢNG CÁO —

Từ đêm hôm qua cho tới bây giờ thật sự là đã đem cái thiếu niên thanh sam y bào kia treo ở bên miệng không lúc nào không nhắc tới, khiến cho lão nhân mười phần bất lực không thể mở miệng khuyên giải chút nào, chỉ là trong lòng thật ra không có quá nhiều lo lắng. Tiểu thư chỉ là một lần xuất sơn sau này nàng quay về núi Ngọc Dương tiếp tục luyện kiếm, chìm trong thế giới của kiếm đạo tuyệt đỉnh rất nhanh sẽ không còn nhớ gì đến thiếu niên thư sinh này nữa.

Tần Phong cũng không để tâm nhiều thêm nữa, sau khi cùng tiểu cô nương móc nghéo hứa hẹn liền quay người về phía con đường lớn bên ngoài tiếp tục chuyến hành trình của mình, ánh mắt đảo nhìn tới cuối cùng lướt qua thân hình của thiếu niên Bạch Chính Thuần đứng ở phía sau cùng hàng ngũ Bạch gia, lúc này dáng người khúm núm lưng cong như lưng tôm chẳng có chút cốt khí nào của con em thiếu gia nữa.

Bạch đại công tử đứng yểu xìu bị một ánh mắt như thế của Tần Phong nhìn tới thuần túy giống như chuột con gặp phải mèo già đã thành tinh theo bản năng tự nhiên của con mồi khi đứng trước thợ săn lùi lại xém chút nữa đã quay đầu bỏ chạy, cũng may mắn lúc hắn vừa muốn quay người thì một vị trưởng lão cung phụng đã lén giẫm một chân vào giày thiếu niên giữ cho hắn giữ yên người trên mặt đất xem như vớt vát được chút nào danh dự của Bạch gia thì hay chút ấy.

Chỉ là hành động thô thiển này rơi vào tầm mắt của cả bốn vị tiên nhân trên núi vốn cao cao tại thượng mà nói càng là thô thiển không chịu nổi. Nam hài đồng nhìn qua mẫu thân lắc đầu chán nản rồi cả hai cùng thở dài lắc đầu mấy cái không giấu được sự thất vọng đối với những kẻ mình phải làm việc cùng này so với phế vật còn giống hơn, ngay cả tiểu cô nương cũng nhịn không được bật cười vỗ tay yêu thích khi nhìn thấy người khác gặp hoạ. Nàng hướng về phía của Tần Phong đưa lên một ngón tay cái biểu thị ý tứ của mình.

Đến ngay cả lão nhân khôi ngô cao lớn vốn từ nãy đến giờ là trầm tĩnh nhất cũng không giấu được một ánh mắt thất vọng. Tiểu cô nương giống như nghĩ ra được gì đó lập tức nhìn thẳng về phía của gia gia nàng vừa cười yêu thích vừa hỏi.

- Hầu gia, Bạch gia chỉ với cái đức hạnh này thật sự có thể ở trong phương bảo địa đầy những nhân tài xưng thành tam đại thế lực hay sao ?

Lão nhân nghe thấy tiểu cô nương hỏi trong lòng lúc đầu vốn cũng muốn giữ lại chút thể diện cho Bạch gia ở nơi này tiếp tục lăn lộn nhưng mà suy đi tính lại kĩ càng một chút, cốt khí cùng danh dự của mỗi một người đều là phải tự bản thân dành lấy nào đâu có đạo lí chờ người mang đến bố thí cho mình bao giờ. Thế nên dáng người hơi thẳng hơn một chút, giọng vang lên trầm ấm rất từ tốn giải thích một chút cho tiểu thư nhà mình

- Nhiều đời trước của Bạch gia cũng không tính là tệ thậm chí lúc ban đầu còn là vinh quang ngàn trượng khiến người khác chỉ dám ngước nhìn, trong Ngọc Dương sơn của chúng ta cũng từng có một vài vị đẳng cấp kiếm tiên tự xưng họ Bạch. Mà lão tổ tông rất nhiều đời trước của Bạch gia cũng là một vị đại kiếm tiên xuất thần nhập hóa. Chỉ là bây giờ…hầy đời sau càng ngày càng kém hơn đời trước.

Lão nhân dứt lời cũng không nén lại một hơi thở dài trong lòng ánh nhìn đảo tới nhóm người của Bạch gia đang đứng như trời trồng ở đằng xa tự nhiên là càng thêm phần ảm đạm. Lão nhân gia chủ đối với toàn thể mọi chuyện này đương nhiên là sắc mặt ảm đạm nhất. Đây cũng chính là gánh nặng của việc đứng đầu của một tổ chức, bởi vì khi đứng trước lời chỉ trích của thiên hạ người đứng mũi chịu sào đầu tiên đương nhiên là vị chủ quan rồi.
— QUẢNG CÁO —


Lão nhân già có gương mặt hơi trắng tái khí chất hiền hòa, chỉ là lúc này nét biểu tình trên gương mặt vô cùng phức tạp với những nếp nhăn chất chồng lên nhau, ánh mắt vẫn như cũ hướng nhìn thẳng cho dù đứng trước chỉ trích nào cũng chưa từng thoái lui, mà hoàn toàn ở trong lời nhận định kia cũng không hề có ý kiến muốn phân trần hay giải thích bất cứ điều gì.

Chỉ khi Tần Phong chậm rãi đi về phía trước khoảng cách giữa hai bên đã ở rất xa thì những tiếng cười mĩa mai châm chọc của mọi người mới dần tắt đi, ngay cả thiếu niên bạch y Bạch Chính Thuần cũng dần bình tĩnh lại dáng vẻ an tường lại một lần nữa hiện rõ ràng lên khuôn mặt, tuy vẫn còn có nét khó coi khi bản thân đứng trước bốn vị tiên nhân trên núi cao cao tại thượng, nhưng nhìn chung mà nói đã tốt hơn tình trạng khi nãy rất nhiều. Lão nhân cũng không có nói gì chỉ gật đầu qua loa với thiếu niên kia, âm thầm căn dặn hai vị trưởng lão cung phụng sau lưng mình chú ý nhiều hơn đến đại thiếu gia.

Mặc dù trong lòng có lửa giận thực sự rất muốn phát tiết ra bên ngoài, thế nhưng dẫu sao thằng nhóc ấy cũng là cháu trai độc tôn của ông, sớm từ nhỏ khi còn nhỏ cha mẹ hắn đã quyết tâm đi xa cầu thực một phen để lại đứa con trai duy nhất của mình ở lại xem như cùng với phụ thân bầu bạn . Kể từ ngày đó hai ông cháu đã luôn gắn bó bên nhau tình cảm mà ông dành cho đứa cháu của mình đem so với cha con cũng không khác nhau là mấy.

Ông một tay nuôi nấng thiếu niên từng nhìn hắn đi qua những chặng đường một của cuộc đời tâm tính hắn như thế nào ông làm sao không hiểu. Hơn nữa cớ sự đằng sau sự sợ hãi của hắn khi đứng trước Tần Phong ông cũng là người hiểu rõ nhất, tuy giận là có nhưng lại không thể mở miệng trách cứ. Bởi vì ông biết rằng cho dù đặt bản thân mình vào trong loại tình huống ấy cũng chưa chắc đã có thể làm tốt hơn thằng cháu mình hiện tại.


Thanh niên số nhọ bị vô số nữ nhân yandere theo đuổi. Từ cô em gái xinh xắn cho đến cả bạn thời thủa nhỏ, thậm chí đến cả tiểu thư cao quý cũng sẵn sàng dùng đủ mọi cách để có thể chiếm lấy cậu.

Cuộc sống bị đảo lộn, ngày ngày phải đề phòng các cô gái, chỉ cần một chút lơ là, kết cục của cậu sẽ chính là bị nhốt trong phòng giam không thể thoát ra ngoài.

Vậy làm cách nào để cậu ấy có thể vượt qua được chúng, tất cả sẽ có trong: Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường