Chương 1: Quay về

Phanh~!

Một cú đá mạnh mẽ đập thẳng vào bụng của Trần Trường, làm hắn uốn éo vì đau. Hắn từ đầu đến đuôi đều là bộ dạng yếu ớt.

"Không phải tao đã bảo mày, hôm nay phải mang nhiều tiền ăn hơn rồi sao? Muốn tao c·hết đói sao hả, thằng nhóc?" Một học sinh trông khỏe mạnh hơn, mặc đồng phục trường, đi đến cạnh cơ thể tàn tạ của Trần Trường và đánh mạnh một cú nữa.

Trần Trường ho ra máu, cơ thể yếu ớt của hắn sụp đổ xuống mặt đất. Hắn nằm đó, bất lực và rã rời, trong khi ăn đòn vẫn không ngừng tiếp tục.

"Ê, dừng lại đi, đừng đến quá xa," Một học sinh khác cảnh báo, nhìn từ xa.

"Không sao, thằng này tuy yếu, nhưng nó chịu đòn tốt lắm. Đúng không, Trần Trường? Mày là cái bao cát cho toàn trường mà đúng không?" Học sinh khỏe mạnh trêu chọc, chuẩn bị cho một cú đá khác. Tuy nhiên, ý định tàn nhẫn của gã bị gián đoạn bởi tiếng chuông trường vang vọng.

"Được rồi, chúng ta đi thôi. Tiết tới là bà cô kinh khủng đó dạy đấy. Tao không muốn ở trong bị phạt nguyên buổi tối đâu, còn nhìn vào bộ mặt xấu xí của cô ta nữa," Bọn học sinh bắt nạt nói chuyện thoải mái, rời bỏ Trần Trường ở góc hẻm, bị lãng quên và vứt bỏ ở đó.

Trần Trường nằm im lặng, cơ thể run lên với nỗi sợ hãi.

Đây không phải vì sợ bọn bắt nạt vừa đánh hắn một cách tàn nhẫn. Không, đây là một cảm giác hoàn toàn khác biệt, khiến hắn bị t·ê l·iệt.

Chỉ vài phút trước đó, hắn đã liều mạng chiến đấu, cạnh tranh giành lấy một loại thuốc quý báu. Nhưng so với đối thủ của hắn, hắn chỉ là con cá nhỏ bất lực, bị cá lớn nuốt chửng.

Cuối cùng, hắn đã bị g·iết ra đi không sợ hãi. Nhưng thay vì đối mặt với c·ái c·hết, hắn phát hiện mình bí ẩn bị di chuyển lại thời gian ba năm trước, khi mọi thứ mới bắt đầu.

Mỗi giây trôi qua, Trần Trường trở nên chắc chắn hơn rằng những gì hắn đang trải qua là thực, không phải là một ảo giác vặn vẹo của tưởng tượng. Không thể phủ nhận được nữa — hắn đã được ban phước một cơ hội thứ hai, quay trở lại những ngày thời trung học của mình khi mọi thứ vẫn chưa diễn ra.

Sự thật đập vào trước mắt, không thể nào là sai được, trái tim hắn đập ầm ĩ trong ngực.



Nỗi đau lan rộng thông qua cơ thể tàn tạ của hắn là một minh chứng rõ ràng về tính chân thực của điều kỳ diệu này.

Trần Trường không xa lạ gì với đau đớn. Hắn đã quen với nó. Nhưng điều mà hắn không quen thuộc là... may mắn! Đúng vậy, một người luôn gặp điều xui rủi như hắn, cuối cùng lại được sự may mắn không thể tưởng tượng nổi như này.

Nụ cười lan rộng trên khuôn mặt của Trần Trường, hắn từ từ đứng dậy từ mặt đất, cơ thể không ổn định của hắn lảo đảo, như thể nó có thể té ngã bất cứ lúc nào.

Nhưng sau bề ngoài run rẩy, đôi mắt của hắn ánh lên ánh nhìn lạnh lùng và sâu thẳm. Có một bóng tối xoay tròn bên trong, một bóng tối sẽ làm rùng mình người ta một cách tàn nhẫn.

"Tôi đã trở lại," Trần Trường thì thầm, đập mạnh nắm đấm chảy máu của mình vào tường đã đổ nát gần đó. Cú v·a c·hạm làm một tiếng động vang qua cơ thể của hắn, làm hắn phấn chấn trở lại.

Với bước đi chậm rãi, quyết đoán, hắn sau đó đi ra khỏi ngõ hẻm, không để ý đến trường học mà hắn cần phải học. Nhà của hắn là điểm đến, chỉ cách đây 1 km.

Trong suốt quãng đường dài đó, mặc dù đau đớn khủng kh·iếp, biểu cảm của hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, càng giống như là một nụ cười không thiện ý.

Nhưng nụ cười của Trần Trường biến mất trong một khoảnh khắc, khi hắn đến trước căn hộ và bắt gặp một hình ảnh quen thuộc đang nhìn ra.

Hắn đã bị cuốn vào quá nhiều suy nghĩ của mình, đến mức hắn xém đã hoàn toàn quên đi về em ấy!

"Mai!" Tiếng của hắn nghẹn trong họng khi lao về phía trước, ôm chặt em gái nhỏ của mình.

Em ấy còn sống! Trần Trường run lên, giữ chặt hình bóng mỏng manh của cô trong vòng tay.

"Anh trai... Chuyện gì vậy? Anh đang khóc sao? Hôm nay bọn chúng lại đánh anh nặng tay nữa đúng không?" Cô bé nâng đầu lên, đôi mắt đầy đau lòng khi cô nhìn vào khuôn mặt sưng phồng và trầy xước của Trần Trường.

Nhìn thấy trạng thái thảm hại của anh trai, nước mắt bắt đầu tụ lên trong mắt cô, rơi xuống từng dòng trên má.



"À... Ummm..." Trần Trường không thể nói lên lời. An ủi phụ nữ chưa bao giờ là một điểm mạnh của hắn, cho dù hắn đã biết họ đã bao lâu.

Không chắc chắn làm thế nào để an ủi em gái của mình, người nhỏ hơn mình gần bốn tuổi, hắn vò đầu lộn xộn. "Chúng ta vào trong nói chuyện nhé."

.

Hai anh em bước vào căn hộ nhỏ, và Trần Trường đóng cửa sắt gỉ sét sau lưng họ. Chỉ có hai người họ sống trong không gian chật chội của căn hộ.

Cha mẹ họ đã q·ua đ·ời vài năm trước trong một t·ai n·ạn xây dựng, để lại họ không ai khác để dựa vào. Nhưng Trần Trường, với khả năng của mình, đã tranh đấu một cách dữ dội để đảm bảo họ nhận được số tiền bồi thường mà họ xứng đáng.

Hắn giống như một con chó điên, không chịu để mất cục xương của mình. Mặc dù cuối cùng bị lừa, những vẫn đảm bảo đủ để duy trì sống trong vài năm.

Với số tiền đó, hắn thuê căn hộ bẩn thỉu này trong một tòa nhà cũ ở khu ổ chuột. Rõ ràng cái nơi tồi tàn này cần phải được tu sửa đàng hoàng mới có thể sống bình thường được.

Trần Trường nhìn xung quanh cảnh quen thuộc nhưng lại cũng không quen thuộc, đôi mắt hắn đầy tức giận và đau đớn khi những ký ức về những gì đã xảy ra—hoặc chính xác hơn, những gì sắp xảy ra—với hắn.

Nắm chặt nắm đấm, hắn ngã xuống đất, phát ra một cơn cười điên cuồng. 5

"Anh... Anh có thực sự ổn không?" Em gái nhỏ của hắn chớp mắt lo lắng, nhìn hắn với sự quan tâm và b·iểu t·ình lúng túng. Hành động của Trần Trường tự nhiên kỳ quái làm cô không biết làm sao.

"Umm. Anh ổn, Mai. Đừng lo. Mọi thứ sẽ ổn thôi." Trần Trường đứng dậy và nấu nước nóng bằng cái xô, ý định làm sạch v·ết t·hương của mình.



Bàn tay hắn di chuyển một cách nhanh nhẹn và thành thạo, hắn nhanh chóng chăm sóc cho những v·ết t·hương của mình, cẩn thận băng bó những vết cắt và vùng da rách.

Hắn uống một vài viên giảm đau, làm mờ nỗi đau của mình, để độ tập trung cao hơn. Đầu tiên, hắn cần phải có được món đồ đó càng sớm càng tốt.

Trần Trường kiểm tra lại v·ết t·hương của mình trước khi thay vào một bộ quần áo mới và áo sơ mi.

"Anh trai, anh có quay lại trường không? Giờ là muộn học rồi đó?" Ngọc Mai hỏi, cô lo lắng.

"Không, em gái nhỏ. Anh sẽ đi chỗ khác."

Hửm? Ngọc Mai bị ngạc nhiên. "Đi cửa hàng tạp hóa à? Nhưng hôm nay không phải Chủ Nhật đâu?" Hai anh em từ trước sống với nhau đã quen với thói quen của nhau, vì vậy Ngọc Mai không thể không bất ngờ trước sự thay đổi bất ngờ này.

Trần Trường vuốt nhẹ tóc em gái, làm cho cô nhăn mày một cách đáng yêu.

"Không. Anh sẽ đến cửa hàng game. Anh sẽ quay lạithôi. Tự chăm sóc mình nhé."

"Eh? Ể? Ehhhhhhhh?" Ngọc Mai đứng ở cửa, mơ hồ, nhìn hình dáng của anh trai xa dần đi vào phía xa..

"Cửa hàng game? Anh ấy chơi game khi nào đâu...?"

….

….

Với tay để trong túi quần, Trần Trường đi bộ thoải mái vào cửa hàng điện tử ở góc phố.

"Chào, có thể cho tôi một buồng chơi game Carnage Battle không?"

"Hửm?" Người nhân viên cửa hàng nhìn lên, hơi giật mình khi khách hàng nói chuyện với anh ta, trông không như một người có thể mua buồng chơi game cao cấp đó.

Một buồng chơi game như vậy giá trị bằng cả gia tài chớ không ít!
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằngKNBshoặc
Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
ĐổicandysangKNBsở đây