• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 1: Xuyên qua, đáng hoài nghi "cô giáo"
Tiên giới, tại Thanh Loan sơn mạch, Chỉ Thiên sơn.

Nơi đây chính là một trong những bí địa nguy hiểm nhất Tiên giới. Cho dù là những cường giả hàng đầu cũng không thường xuyên đi vào đây.

Có thể lúc này, trên đỉnh Chỉ Thiên sơn lại là có một đống xác người đủ để chất thành núi.

“Trương Hằng, sắp chết đến nơi, còn lời gì muốn nói sao!”

“Trương Hằng, ngươi dẫn đầu nhân tộc đại chiến với yêu tộc bọn ta, giết bao nhiêu đồng tộc của ta, hôm nay là ngày ngươi phải đền tội!”

“Quỳ xuống xin tha, tạ tội với các đồng bào đã chết ta liền cho ngươi được toàn thây!”

Một đám người nhưng lại mang đặc điểm của yêu thú đang vây quanh một người. Những tiếng chửi mắng vừa rồi chính là đến từ bọn họ.

Ở giữa vòng vây, Trương Hằng người mặc bạch bào, tóc tai bù xù, toàn thân đẫm máu cùng chằng chịt vết thương, đổi lại thành người khác đã sớm chết. Có thể là hắn vẫn còn sống, khuôn mặt y nguyên bình tĩnh như không có gì.

Hắn mặc kệ đám người xung quanh liên tục hò hét.

Rõ ràng hô hào đầy uy phong như ngay lập tức tất cả sẽ lao lên vây công đánh giết hắn nhưng là đâu có ai, một đám nhát chết mà thôi.

Đối mặt với một đám cường giả, hắn cứ như vậy ngạo mạn mà đứng, trên mặt nở một nụ cười mỉa mai cùng khinh thường.

Dù là trọng thương sắp ngã, hắn vẫn kiêu ngạo không chút sợ hãi.

Đám người thì cứ lẳng lặng đứng đấy chờ hắn tự ngã xuống, không ai dám đi lên. Bọn hắn sợ, tu luyện đến cảnh giới này đâu có ai là đồ ngu. Bọn hắn chắc chắn rằng nếu có ai dám trước tiến lên một bước đi tới đối phương liền sẽ nhằm vào người đó, không chút do dự liền đồng quy vu tận kéo theo bản thân chôn cùng.

Không ai tu luyện đến bây giờ lại muốn chết vô ích nhảm xịt như vậy. Kết quả là cả đám cứ như vậy đứng đây chửi rủa chờ đợi.

Thấy vậy, Trương Hằng cười cười.

Hắn không hận đám yêu tộc này. Đây là chủng tộc cuộc chiến, nhân tộc giết yêu tộc, yêu tộc sát nhân tộc. Làm gì có cái gì gọi là đúng sai trong cái chuyện này.

Chỉ là hắn có chút buồn. Ân, hơn hai trăm nồi bánh chưng rồi vẫn chưa biết mùi gái là gì đã phải chết đổi thành ai cũng buồn cả.

Buồn chán sinh nông nổi, hắn quăng ánh mắt về đám người, sát ý nổi lên.

Đằng nào cũng phải chết, kéo theo một đám chôn cùng cũng là không tệ.

Dù sao cũng là cường giả, đối phương lập tức nhận ra không ổn, có vài người la lên.

“Đáng chết, tất cả mọi người tiến lên! Hắn định liều mạng thật rồi.”

“Giết, biết ngay thằng điên này sẽ làm vậy mà.”

Ngay lập tức, tất cả mọi người nâng lên vũ khí lao tới Trương Hằng.

Có thể đã muộn, ngăn một vị chí cường giả tự bạo không có dễ như vậy.

Một tiếng cười tiêu sái vang khắp thiên địa.

Giờ khắc này quang huy tỏa ra bốn phía, cảnh báo nguy hiểm tại trong lòng mọi người dần dâng lên.

“Các vị vẫn là theo ta xuống địa phủ một chuyến đi, nghe bảo dưới đấy trà ngon lắm đâu! Lấy thọ nguyên tế thiên, dùng thọ mệnh tế địa. Câu thông thiên đạo, cầu diệt thế kiếp lôi.”

“Long phượng loạn vũ - diệt thế.”

Hư ảnh phượng hoàng cùng một con rồng to lớn đang cuốn lấy nhau hiển hiện trên đỉnh chỉ thiên sơn, diệt thế kiếp lôi lượn lờ xung quanh.

Nhìn thấy cảnh này đám người không nhịn được mà sợ hãi.

Có vài người không nhịn được tức giận chửi ầm lên.

”Uống con mẹ nhà ngươi, thích thì đi một mình đê.”

"Chó chết, ngươi không sợ phá hủy chỉ thiên sơn sẽ ảnh hưởng đến nhân tộc ngươi sao."

"Mẹ ngươi, liền biết, ta liền biết, đám có dính dáng tới ngươi cũng là một bộ này."

Cũng không trách được bọn hắn, một chiêu toàn lực của chí cường giả mạnh cỡ nào. Huống chi vị đó còn tế đi tất cả mọi thứ của bản thân để dùng lôi kiếp phụ vào chiêu thức thì lại càng kinh khủng.

Thế là cả đám thi nhau dùng ra thủ đoạn bảo mệnh của bản thân. Cũng là đa dạng vô cùng, không phải độn thổ chạy chối chết liền là phòng ngự tuyệt đối, thậm chí còn có hư hóa bản thân.

Trương Hằng mặc kệ không thèm quan tâm.

Trốn liền trốn đi, chẳng lẽ còn trốn được hết sao. Ta lại không thể một chiêu giết hết, trốn bớt đi cũng để phòng cả đám hợp lại cản ta a.

Một kiếm hạ xuống, hư ảnh bay theo. Dưới uy lực của diệt thế kiếp lôi bất kỳ kẻ nào trúng chiêu đều hoá thành tro bụi. Chỉ là dư ba cũng thổi tung tất cả mọi thứ xung quanh.
— QUẢNG CÁO —


Mà cơ thể Trương Hằng do không chịu được uy lực cũng sụp đổ, bị gió cuốn bay đi khắp tiên giới.

Trong thiên địa chỉ còn gần nửa đám cường giả chết lặng đứng đó cùng một giọng nói bé gần như không có.

“Nếu lại có kiếp sau...ông đây nhất định phải kiếm được vợ!”

...

“Kiếm vợ.”

Một tiếng hét lớn, thiếu niên giật mình tỉnh dậy. Lời vừa nói ra thiếu niên liền sững sờ.

“Mình vậy mà chưa chết, đây lại là đâu?"

Thiếu niên nhìn quanh một vòng, nơi này có chút giống lớp học, có thể phong cách lại rất kỳ lạ.

Bốp

“Cô cho kiếm vợ nè, Phạm Thiên em lại ngủ trong lớp nữa đúng không hả, đây đã là lần thứ bao nhiêu trong tuần rồi. Cút ra ngoài hành lang đứng cho tôi!”

Một người phụ nữ tay trái cầm sách, tay phải cầm thước đang đứng trước mặt Phạm Thiên, trên mặt đầy vẻ giận dữ.

Phạm Thiên bị đánh một cái đau điếng, có thể nhìn xung quanh thấy mọi người mặc dù nhìn mình có chút kỳ lạ nhưng không có ngạc nhiên hay ngoài ý muốn gì nên dù khó hiểu nhưng hắn vẫn là đi ra bên ngoài đứng.

Ra đến bên ngoài, hắn liền bắt đầu tiêu hoá đống ký ức vừa tràn vào đầu.

Hành tinh đông lào, Việt quốc, Phạm Thiên, tên đầy đủ là Phạm Văn Thiên. Học sinh lớp 9 trường thức tỉnh giả. Có một cô em gái xinh đẹp đáng yêu tên Phạm Thị Tuyết Lan. 10 tuổi đã mồ côi cha mẹ phải sống cùng với em gái, cũng may là bố mẹ để lại tiền nhiều, hai anh em không tiêu sài hoang phí thì vẫn cầm cự được chút năm.

Đây là một cái gần như là y hệt trò chơi thế giới, bán võng du thế giới. Tất cả mọi người vào năm 15 tuổi sẽ thức tỉnh chức nghiệp của bản thân. Tu hành hướng là một trong ba cái chức nghiệp gồm phù thủy, chiến binh và hồn sư.

Cứ vậy hắn đắm chìm vào ký ức trong hơn 14 năm cuộc đời của cái cơ thể này một lúc lâu.

Sau một hồi, Phạm Thiên rốt cuộc tỉnh lại.

Nhìn khắp xung quanh, Phạm Thiên tìm đến một cái gương gần đó.

Ân, khuôn mặt nhỏ nhắn, mi thanh mục tú, nhìn rất thật thà nhưng không hiểu sao lại cảm giác có chút gì đó lạ lạ, mà da còn trắng hơn cả da con gái cũng thật khá. Đây quả thực là tiêu chuẩn của một tên tiểu bạch kiểm thích ăn bám rồi.

Thấy được mấy cái này, hắn trên mặt lộ nét vui mừng.

Ta, Trương Hằng, một vị chí cường giả, sau khi hiến tế hết thọ nguyên cùng thọ mệnh chém giết một đám lớn cường giả sau không những không chết mà còn được sống một kiếp mới. Cái này đáng vui sao, đáng chứ. Nhưng đây không phải mấu chốt mà là:

“Mẹ ơi, con có cơ hội kiếm vợ rồi hahaha!”

Tùng tùng tùng, tiếng trống trường vang lên.

Cô giáo bước ra từ trong lớp học, nhìn về phía Phạm Thiên bằng đôi mắt giận dữ nói:" Theo tôi xuống phòng giáo viên!"

Thấy vậy hắn cũng là bất đắc dĩ và phiền muộn vô cùng. Lại không phải hắn ngủ, đấy là chủ cũ của cái cơ thể này đó chứ. Có thể giải thích không được, không bị chửi điên là còn may, cho nên dù lại không muốn đi nữa thì hắn một tên đã từng đứng trên đỉnh ngàn vạn người này vẫn phải ngoan ngoãn nghe theo.

Xuống đến nơi liền là được uống ngụm trà cho đỡ khô họng, sau đó, à sau đó chuyện gì xảy ra hắn cũng chả nhớ rõ nữa. Đó chính là một cái địa ngục trần gian luôn rồi. Cô chửi còn nhanh hơn bắn rap, lời ra tiếng vào trôi chảy mượt mà giống như đã luyện tập nhiều lần. Trong mơ hồ hắn còn nghe thành tiếng ca mới đáng sợ.

Đang đau khổ không biết lúc nào thì kết thúc hắn đột nhiên lại không nghe thấy gì nữa. Tưởng chừng kết thúc hắn liền mừng rỡ ngẩng đầu lên, nhưng éo phải, một vị thánh à không, phải là mẹ hiền từ đâu xuất hiện, hào quang chiếu rọi cửu thiên.

"Aaaaaaaaa, chói mù ta mắt chó rồi, cái hào quang quái quỷ gì đây? "

Hắn điên cuồng hô hào trong lòng.

Đằng trước vị kia mẹ hiền à nhầm cô giáo đổi thành một cái giọng nói nhu hòa vô cùng ân cần hỏi thăm Phạm Thiên.

"Cô biết chỉ có hai anh em mấy đứa sống với nhau nên cực khổ vô cùng. Em còn phải đi làm thêm nữa nên có lẽ cũng ngủ rất ít đi. Có thể là em còn nhỏ, phải nên tập chung vào việc học hơn chứ! "

"Em năm nay cũng gần 15 tuổi rồi phải không, đã quyết định thi vào trường nào chưa?"

Phạm Thiên sững sờ nhìn người trước mắt, hắn không tin nổi vào mắt mình rằng trên đời lại có người như vậy. Thật sự là 2 mod on of quá rõ ràng rồi, thiên sứ cùng ác quỷ đều có hết.

"Dạ vâng, sinh nhật em là ngày 23 tháng 7, chỉ tuần nữa là 15 rồi ạ. Còn về trường thì em vẫn chưa quyết định xem thi trường nào!" Phạm Thiên dựa theo ký ức mình nhận được mà thành thật trả lời.

"Ừm, về đi, nhớ nghỉ ngơi nhiều chút để chuẩn bị cho kì thi!"

Nghe được lời này, Phạm Thiên mừng rỡ xách cặp chạy ngay. Thế nhưng đợi hắn chạy ra đến cửa thì giọng nói của con ác quỷ đó lại xuất hiện, vang lên ở sau lưng hắn.

Ở đằng sau cô giáo híp mắt cười nói:
— QUẢNG CÁO —

"Nhớ chép phạt trăm lần nội quy cho cô nữa đấy, nếu không thì em tự biết hậu quả nha! "

Phạm Thiên thầm mắng, quả nhiên là như vậy.

Vừa mới bảo mình hảo hảo nghỉ ngơi đây, thiên sứ cái bíp gì chứ, liền là ảo tưởng thôi.

Chạy vội ra khỏi ngoài trường, Phạm Thiên chân không dừng lại chạy thẳng về nhà. Hắn sợ dừng thêm một lát liền sẽ tăng thành gấp đôi. Hắn cũng rất tò mò một số thứ về cái thế giới này nên muốn tìm hiểu chút.

Trên đường về, Phạm Thiên tiện thể cũng để ý xung quanh mà thấy kì lạ.

Một cái hiện đại thế giới là như nào, mô tơ quạt cháy máy bơm nước bình ắc quy cũ hỏng là mấy thứ hay nghe được trên đường. Không biết là thứ gì nhưng có vẻ rất nổi tiếng, ai cũng muốn mua. Dù sao hắn mới tiếp nhận kí ức, còn cần chút thời gian để hiểu mới được.

Khắp nơi đều có các loại xe kim loại chạy qua, hiện đại vô cùng. Liền cách ăn mặc cũng khác biệt, thật sự là quá tuyệt vời, còn có mọi loại đồ ăn ngon chưa từng thấy nữa, đây so với tiên giới lại càng giống tiên giới, ít nhất là với hắn.

Khoa kỹ văn minh ở đây càng phát triển hơn tiên giới ví dụ như mạng lưới, xe máy, điện thoại,... Nhưng thế giới này phát triển theo hướng khác với tiên giới nên Phạm Thiên không so sánh nhiều.

Về đến nhà, căn nhà cũng không to nhưng vẫn đầy đủ những thứ cần thiết, hơn nữa trong phòng hắn vẫn còn có dàn máy tính đâu, hắn muốn thử chơi game ở thế giới này lắm rồi. Thế nhưng đây không phải lý do chính để hắn vội vã trở về như vậy, tất cả chỉ vì một thứ thôi và đó là...em gái.

Nhớ lại kiếp trước bản thân cô độc cả một đời hắn liền rơm rớm nước mắt, biết được kiếp này mình có một cô em gái hắn liền full tốc chạy về nhà.

"Tuyết Lan ơi, anh về rồi này, xuống đây cho kẹo ăn nè! "

Từ trên cầu thang tầng hai bước xuống một bóng người vừa đi vừa dụi mắt. Trên thân vẫn là bộ đồ ngủ, có vẻ vừa dậy nên xộc xệch vô cùng. Tóc dài đến eo, mặt nhỏ và cái tâm hồn phát triển trước tuổi quá nhiều năm kia nữa. Cái người đầy cảm giác lười biếng này chính là em gái của Phạm Thiên kiếp này Phạm Thị Tuyết Lan.

Đúng lúc này, một bóng đen từ từ xuất hiện rồi bay thẳng vào trong người Tuyết Lan. Mọi việc xảy trong im lặng không ai biết gì cả.

"Anh."

Thấy Phạm Thiên về nhà, Tuyết Lan vui mừng nhào vào ôm hắn. Mà Phạm Thiên cũng vừa xoa đầu em gái vừa tận hưởng cái cảm giác ấm cúng của gia đình này.

Chỉ là hình như vui quá nên hắn lại không để ý đến cái ánh mắt có hơi chút khác thường đối với một người em gái kia của Tuyết Lan thì phải.

Mà dù có để ý thì hắn cũng không biết được đâu. Một con cẩu độc thân hơn hai trăm năm lão tiền bối thì biết thế quái nào được.

"Dù hôm nay có được nghỉ đi nữa thì cũng không nên ngủ muộn như vậy chứ, hôm qua lại thức đêm đọc tiểu thuyết nữa à. Đây, trà sữa nè, như đã hứa nhá."

Nhìn xem Tuyết Lan vui vẻ cầm trà sữa ăn hắn cũng vui theo. Thế nhưng đang vui thì cái bụng lại cứ liên tục biểu tình làm hắn cũng không chịu được.

Cái giá của việc ngu không tiện thể mua đồ ăn từ ngoài đó chính là phải tự thân xuống bếp mà nấu ăn.

Ăn xong bữa cơm, Tuyết Lan đứng dậy bê bát đi rửa còn hắn thì lên phòng mở máy tính lên và bắt đầu "tìm hiểu" thế giới này.

"Gì đây? Tài liệu học tập khắp thế giới, hả 69GB. Học ngay, phải học ngay hì hì!"

"Uầy game gì đây, ta tán cả thế giới, harem king, mấy cái game gì thế này, mà sao trên góc lại có cái dấu 18+ thế kia. Khó hiểu nhỉ, thôi kệ cứ chơi là liền hiểu thôi khà khà."

"Ai da thân thể trẻ khỏe dù tốt nhưng chính là có chút bất tiện a. Xuống!"

Ngày hôm đó, nghĩa binh đã cố nổi dậy vài lần nhưng đều nhanh chóng bị Phạm Thiên tận tay dẹp tan.

Mà bản thân Phạm Thiên cũng bị mất cả ngày trong WC không làm ăn được gì. Đồng thời lập lên lời thề không bao giờ mua trà sữa ở cái quán khốn nạn đó nữa.

Sáng sớm ra, Phạm Thiên cùng Tuyết Lan hai người đã đang ngồi trên bàn ăn mà húp mì, mỗi người một bát mì tôm trứng to đùng.

Ăn xong, Tuyết Lan thuần thục mang bát đi rửa còn Phạm Thiên thì chuẩn bị đồ đi học. Trước khi đi cũng không quên xoa đầu Tuyết Lan một cái.

Đi trên đường, Phạm Thiên rơi vào trầm tư. Cả đêm hôm qua hắn đã thử tu luyện, thế nhưng dù đã đổi qua bao nhiêu bộ luyện khí pháp môn cũng không có cái nào thành công cả. Cuối cùng là hắn đưa ra kết luận rằng có 3 khả năng: không có linh khí, năng lượng của thế giới khác biệt và quy tắc của thế giới nó vậy. Về phần tư chất của hắn thấp kém không tu luyện được thì là không thể nào. Dù lại kém đến mức không thành được luyện khí nhất tầng thì cũng phải có dấu hiệu tu luyện a, đây lại hoàn toàn không có.

"Ầy, xem ra chỉ có thể tu luyện theo phương pháp của thế giới này rồi a."

Vào lớp, cô giáo bước vào, cả lớp đứng lên chào rồi ngồi xuống. Chỉ riêng Phạm Thiên là bị cô bảo đứng đấy. Cô giáo hiền lành cười hỏi hắn:"Phạm Thiên, không biết một trăm lần chép phạt nội quy của cô đâu rồi nhở!"

"Hự." Phạm Thiên vốn còn đang không hiểu gì liền sực nhớ về nhiệm vụ của bản thân. Có thể hôm qua hắn cả ngày chui trong nhà vệ sinh, đêm đến lại nếm thử tu luyện lấy đâu ra thời gian chép. Cứ cho là có nhưng hắn cũng không có nhớ a. Mồ hôi tuôn rơi đầy đầu, nhìn xem cái kia hiền lành nụ cười rồi nhớ về ngày hôm qua, hắn không nhịn được mà run lên bần bật.

"Từ từ cô giáo, em có thể giải thích."

Không cho hắn cơ hội, cô giáo liền chen vào, nói:"Mời em ra ngoài hành lang, hết giờ lên phòng giáo viên gặp cô!"

Thôi xong, Phạm Thiên một bộ sinh không thể luyến, mang theo tâm trạng tử chiến sa trường mà ra ngoài. Mọi người đằng sau đồng thời tiễn đưa, tay giơ lên ngực đồng thanh sà sà gê yô sá sá gê yô nhưng lại dừng lại vị bị ánh mắt ác quỷ đó liếc qua, tiết học tiếp tục.

Tùng tùng tùng, tiếng trống trường vang lên, tại trên phòng giáo viên lúc này.

"Phù, Phạm Thiên, em nói cô phải làm sao với em đây. Chỉ có một trăm lần thôi mà em cũng không chép được ấy hả?" Cô giáo thở dài mệt mỏi hỏi.

"Từ từ cô em có thể giải thích!"
— QUẢNG CÁO —


"Thôi đéo, không viết chính là không viết lắm lý do làm gì. Hôm nay cô mệt không muốn nói nhiều, mau về đi, nhớ chép phạt là được!"

"Vâng!"

Phạm Thiên xách cặp ra về. Có thể đợi hắn ra đến cửa liền đột nhiên dừng lại. Hắn vừa mới nhớ ra là mọi việc luôn có sự lặp lại, déjà vu vẫn luôn tồn tại trên thế giới này. Và đúng thế thật, tại đằng sau giọng nói ác quỷ đó lại lần nữa vang lên:"Và lần này là năm trăm lần nha em, không có lần hai đâu đó."

"Vãi cô ơi, năm trăm lần cũng quá nhiều a, giảm chút đi cô!"

"Một nghìn lần."

"Em về chép ngay đây ạ!" Nói xong chạy luôn, hắn sợ đứng lại thêm tí nữa liền thành một vạn luôn, cái này là thật sự có khả năng chứ không đùa.

Trong phòng, cô giáo ngồi đó cười cười nói thầm:"Bật nóc à, muốn đấu với mình, hơi non."

Cứ như vậy một tuần trôi qua, Phạm Thiên cũng dần hòa nhập vào thế giới này.

"Phạm Thiên lát nữa xuống văn phòng gặp cô!"

What, what what what, Phạm Thiên trên mặt viết đầy dấu chấm hỏi. Hắn không hiểu, dạo này hắn thế nhưng là học sinh ba tốt a, làm sao lại bị gọi đi rồi.

"Téo teo téo tèo, tèo téo teo tèo tèo,... "

"Mấy ông im mịa mồm đi!" Đang cay còn bị chọc chó, Phạm Thiên điên lên quát.

"Quát cái gì mà quát, lớp tôi chư cái chợ à mà ồn ào, cút ra ngoài cho tôi!"

"Vãi cô, bọn nó chọc em trước mà."

"Tôi không nghe thấy, nhanh lên!"

Hắn tức giận nhìn cả lớp một cái rồi ra ngoài. Mà lúc này Phạm Thiên liền thấy kì là, dù sao kiếp trước hắn cũng là một vị chí cường giả. Cứ việc không phải trầm ổn loại kia nhưng tổng không đến mức dễ như vậy bị chọc điên mới đúng.

"Sẽ không phải tiếp nhận cơ thể này cùng ký ức nên ta bị ảnh hưởng a."

Vỗ mặt hai cái cho bản thân bình tĩnh lại, Phạm Thiên thành thành thật thật đứng đợi ngoài hành lang chờ hết tiết.

Tùng tùng tùng, buổi học kết thúc, vẫn là khung cảnh quen thuộc, hai người quen thuộc dưới phòng giáo viên.

"Biết tại sao cô gọi xuống dưới đây sao?"

"Dạ không."

"Hôm nay chẳng phải sinh nhật 15 tuổi của em sao, tất nhiên là phải tặng quà rồi nhận lấy."

Cô giáo ném sang một thứ, đây là một cái bao thư được trang trí đẹp đẽ, viền ánh lên màu vàng kim, chỉ nhìn vào liền thấy quý giá. Bóc ra, bên trong là một tấm chí tôn cấp thiệp giới thiệu vào trường Bắc Ninh, một ngôi trường đứng đầu Việt quốc.

"Hả, tại sao cô lại đưa em thứ này, nó cũng quá quý giá đi. Bằng mối quan hệ của hai cô trò chúng ta căn bản không đến mức này a?" Phạm Thiên thắc mắc hỏi.

Cô giáo bình tĩnh trả lời:"Chẳng phải hôm nay em thức tỉnh chức nghiệp hay sao, cũng chưa quyết đinh vào trường nào nữa nên dùng nó đi."

"Thế nhưng là em chưa chắc đã thức tỉnh thành công mà, cho dù có thức tỉnh được đi nữa thì cũng có thể là phế chức nghiệp đâu."

Cái này không phải không có khả năng. Trên thế giới có hai thành là người bình thường, ba thành là phế chức nghiệp và năm thành mới là chức nghiệp gia. Mà phế chức nghiệp chính là những người dù đã thức tỉnh nhưng chức nghiệp lại quá yếu, không phù hợp trong chiến đấu và chỉ có thể làm mấy công việc bình thường như làm nông các thứ thôi.

Mà tấm này thiệp này có thể giúp người sở hữu vào được trường Bắc Ninh dù có là phế chức nghiệp đi nữa, tất nhiên chỉ là cơ hội thôi.

Có thể cô giáo lại là một bộ không quan trọng: "Không dùng được thì cho em gái dùng, hoặc bán đi cũng được. Còn nếu thắc mắc cái gì thì đừng hỏi, nếu như đến được đó rồi nói tiếp."

Phạm Thiên nhìn thật sâu cô giáo một cái. Đến lúc này hắn mới bắt đầu đánh giá lại cái người này, một người bình thường căn bản không có được vật này, dù có mơ cũng không thể. Thậm chí có lẽ còn chẳng có mấy gia tộc biết về nó, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng không tin sẽ có tấm thiệp này. Ấy vậy mà bây giờ hắn lại được người khác tặng một cách dễ dàng. Nói bán đi tấm thiệp này liền đủ để một gia đình bình thường sống sung túc một đời cũng không phải chơi.

"Cô có thể cho em biết tên sao?"

Hắn sực nhớ ra là trường này không có ai biết tên cô giáo hết, các giáo viên cũng chỉ gọi cô là cô giáo với đồng nghiệp, không ai chủ động đi hỏi tên cô cả.

Mà cô giáo cũng ngạc nhiên nhìn Phạm Thiên một cái sau đó cười:"Cô nói rồi, thắc mắc cái gì thì cứ thi đỗ trước đã rồi nói tiếp. Nếu như thành công tất nhiên sẽ có người nói cho em hết, còn không thì chả có ý nghĩa gì cả. Được rồi về đi!"

Phạm Thiên trầm mặc một hồi rồi không nói gì nữa, dứt khoát liền đứng dậy đi về. Ở lại vô dụng, hắn biết đối phương sẽ không nói thêm cái gì nên cũng chả phí sức đi hỏi.

Thanh niên số nhọ bị vô số nữ nhân yandere theo đuổi. Từ cô em gái xinh xắn cho đến cả bạn thời thủa nhỏ, thậm chí đến cả tiểu thư cao quý cũng sẵn sàng dùng đủ mọi cách để có thể chiếm lấy cậu.

Cuộc sống bị đảo lộn, ngày ngày phải đề phòng các cô gái, chỉ cần một chút lơ là, kết cục của cậu sẽ chính là bị nhốt trong phòng giam không thể thoát ra ngoài.

Vậy làm cách nào để cậu ấy có thể vượt qua được chúng, tất cả sẽ có trong: Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường