• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 69: Hợp tác?
Lúc Quốc Quang trở về đã gần 9 giờ sáng. Hắn đến chào hỏi ba, mẹ. Sau đó đi tắm sơ để bay mất mùi tanh của máu thịt cá sấu và để thay quần áo sạch.

Đinh Tiếu Huỳnh quận chúa ngồi trên ghế, nhìn người trẻ tuổi trước mặt. Đúng vậy, đích thân nàng đại biểu để đến đây gặp Quốc Quang sau khi biết thông tin của hắn.

Quốc Quang nhìn người trước mắt mình, chỉ có thể cảm thán một tiếng xinh đẹp.

Không chỉ dung mạo, ngoại hình mà còn là khí chất của nàng đều đứng hàng đầu trong số tất cả những người con gái mà hắn gặp qua, ngoại trừ mẹ của mình cùng Ashe.

“Xin chào. Ta là Đinh Tiếu Huỳnh.”

“Xin chào quận chúa Thanh Điểu.”

Quốc Quang biết người con gái trước mặt mình là ai qua các phương tiện truyền thông trước khi tận thế xảy ra.

Giống như hoàng gia Anh, hoàng tộc nước Đại Cổ Việt cũng chỉ là một danh hiệu mà không có thực quyền. Họ thậm chí còn bị chính luật pháp cấm các thành viên hoàng tộc tham dự bất kỳ chức vụ gì liên quan đến hành chính nhà nước, thay vào đó, họ vẫn giữ được chức hiệu của dòng tộc, đồng thời cũng chiếm được rất nhiều tình cảm và sự quan tâm của phần lớn cộng đồng dân chúng nhờ các hoạt động thiện nguyện trên khắp đất nước và nước ngoài.

Tại trong luật lệ xưa, thường dân không thể gọi tên thật của người hoàng tộc mà chỉ có thể gọi danh hiệu của người hoàng gia như quận chúa, công chúa.

Đinh Tiếu Huỳnh được gọi với danh hiệu Thanh Điểu do khi nàng lần đầu xuất hiện trước mặt công chúng đã mặc một bộ váy màu xanh, trình diễn vũ đạo múa vô cùng sinh động được ví như chim trời.

Đinh Tiếu Huỳnh giới thiệu bằng tên, đại biểu chính bản thân nàng, đồng thời thể hiện ý muốn kết giao. Mà Quốc Quang dùng danh hiệu gọi nàng có ý nghĩa rất khó đoán. Có thể là ý của hắn là muốn kết giao với hoàng thất sau lưng nàng nếu thế lực này vẫn tồn tại hoặc có thể là hắn không muốn có mối quan hệ thân cận nghĩa tình với nàng mà xem trọng mặt lợi ích hơn.
— QUẢNG CÁO —


Mặc kệ người đẹp ý nghĩ rộng lớn nhường nào, sự thực chỉ có một, đó là Quốc Quang gọi theo bản năng mà thôi vì hắn cũng là một thành viên trong “Hội những người phát cuồng vì Quận Chúa Thanh Điểu.”

Đúng vậy, Quốc Quang là người hâm mộ của người đứng trước mặt hắn.

“Mời ngồi.” Quốc Quang hành động có lễ, đưa tay mời Đinh Tiếu Huỳnh ngồi lại chỗ cũ. Hắn ngồi vào vị trí đối diện, thuận tiện rót trà cho nàng, biểu hiện rất bình tĩnh nhưng trong lòng vui vẻ kích động vô cùng. Mấy người sống trên đời mà được nói chuyện trực tiếp với thần tượng ở khoảng cách gần như vậy đây.

“Ta nghĩ quận chúa đã biết tên của ta.” Quốc Quang nhủ lòng phải bình tĩnh, hắn hiện giờ không chỉ đại diện cho bản thân mà còn là người lãnh đạo tối cao của khu tránh nạn và cả Liên Minh Huyền Thoại.

“Ta biết.” Đinh Tiếu Huỳnh mỉm cười, nụ cười của nàng khiến gương mặt vốn dĩ xinh đẹp càng rạng rỡ hơn, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng đều có cảm tình tốt. “Người gọi Quốc Quang, còn được mọi người gọi là Tổng Tư Lệnh, là người kiến tạo khu tránh nạn số 0.”

“Đúng vậy.” Quốc Quang gật đầu nói, đôi mơi hơi có chút nhếch lên do không kìm được vui vẻ. “Ta nghĩ quận chúa đây cũng là một trong những người kiến tạo khu tránh nạn Ánh Bình Minh phải không?”

“Tổng Tư Lệnh nghe qua chỗ tránh nạn của chúng ta sao. Thật là vinh hạnh.” Đinh Tiếu Huỳnh cười càng tươi hơn nhưng trong lòng không cười. Nàng là có chuẩn bị mới đến, theo thông tin nàng nhận được, Quốc Quang nên không biết gì về khu tránh nạn của nàng mới đúng, càng không nên biết nàng cũng không nắm hoàn toàn quyền kiểm soát của khu tránh nạn.

“Hôm qua mới nghe được, hôm nay liền đi điều tra một lát. Chỗ các ngươi có điện có nước, lại có thể chế tạo vũ khí, quả thực rất giỏi à.” Quốc Quang đơn thuần lập lại mấy lời của Phạm Tuân, hắn mấy ngày nay bận như vậy, làm đếch thời gian mà quan tâm đến chỗ tránh nạn cách hắn xa như vậy.

“Cả mấy chuyện này cũng đã biết được.” Đinh Tiếu Huỳnh nụ cười đã tắt.
— QUẢNG CÁO —

Sau khi vào khu tránh nạn số 0, nàng có thể xác thực được rằng các loa phóng thanh ở chỗ này đều đã bị cắt dây đổi nguồn. Nếu như Quốc Quang muốn biết được chuyện ở khu tránh nạn Ánh Bình Minh chỉ có 2 cách, 1 là theo như lời hắn nói, cho người trực tiếp đi điều tra, 2 là có người tuồng tin cho hắn như cách có người luồng tin của hắn cho nàng, hoặc cũng có thể là gián điệp hai mang.

Duy Tân sẽ là gián điệp hai mang sao? Không phải, cũng không thể!

Duy Tân chỉ có thể gửi đi tin tức mà không nhận được tin tức gì từ nàng ngoại trừ tình trạng của con hắn.

Gã có thể từ chuyện nàng có thể trò chuyện radio cùng gã mà đoán là nàng đã giải quyết vấn đề điện lực, từ đó có thể suy ra chuyện nguồn nước, vì khi có điện, giải quyết nguồn nước có rất nhiều cách dễ dàng.

Nhưng việc tạo súng cùng đạn chỉ vừa có chút kết quả khi nàng đi. Đến bản thân nàng cũng chỉ lờ mờ đoán được hôm nay sẽ có thành quả, Duy Tân biết trước là chuyện không thể nào.

Như vậy chỉ còn một khả năng duy nhất, đó là Quốc Quang thực sự có thể nhanh chóng điều tra khu tránh nạn Ánh Bình Minh.

“Là năng lực đặc thù của kiến trúc sao? Hay là khả năng của đơn vị anh hùng, binh chủng nào đó?” Đinh Tiếu Huỳnh suy nghĩ rất tốt, nhưng nàng quên mất tại trong ngữ văn Đại Cổ Việt, có thứ gọi là phóng đại, nói quá.

Bộ phận phụ trách đài phát thanh vì muốn lời kêu gọi người sống có sức thuyết phục hơn đã công khai thông báo những thành quả đắt giá nhất của bọn họ trước cả khi kỹ thuật thành thục.

“Nếu ngươi đã biết nhiều chuyện như vậy, như vậy ta cũng nói thẳng. Ta muốn đại biểu bản thân hợp tác với ngươi.” Đinh Tiếu Huỳnh nói rõ ý đồ của mình.

Quốc Quang ngồi nghe, hắn cảm thấy chuyện nàng muốn hợp tác rất bình thường, nhưng hắn ngay lập tức phản ứng lại. Nàng dùng từ “ta” mà không phải chúng ta hay khu tránh nạn.
— QUẢNG CÁO —


“Quận chúa có thể nói rõ ràng hơn được không? Người muốn hợp tác như thế nào?”

“Giúp ta giết 2 người. À không, là 3 người. Sau khi thành công, ngươi muốn gì cũng được.”

“Gì cũng được?” Quốc Quang lập lại.

“Gì cũng được!” Đinh Tiếu Huỳnh khẳng định.





Thanh niên số nhọ bị vô số nữ nhân yandere theo đuổi. Từ cô em gái xinh xắn cho đến cả bạn thời thủa nhỏ, thậm chí đến cả tiểu thư cao quý cũng sẵn sàng dùng đủ mọi cách để có thể chiếm lấy cậu.

Cuộc sống bị đảo lộn, ngày ngày phải đề phòng các cô gái, chỉ cần một chút lơ là, kết cục của cậu sẽ chính là bị nhốt trong phòng giam không thể thoát ra ngoài.

Vậy làm cách nào để cậu ấy có thể vượt qua được chúng, tất cả sẽ có trong: Ta Chỉ Muốn Làm Nam Nhân Bình Thường