• Danh sách chương
  • Cài đặt
    Màu nền
    Font chữ
    Cỡ chữ
    {{settingThemes.fontSize}}px
    Chiều rộng khung
    {{settingThemes.lineWidth}}px
    Giãn dòng
    {{settingThemes.lineHeight}}%
Chương 125: Món quà của Pegasus
Maximillion thích quan sát mọi người.

Chắc chắn đó không phải là sở thích kỳ lạ nhất, và ông ấy biết rằng nhiều người thích làm điều đó. Đôi khi chỉ để giết thời gian, đôi khi để giải trí. . Một số người cần làm điều đó để tự nhắc nhở bản thân rằng những người xung quanh họ là những sinh vật sống với cuộc sống riêng của họ. Nó được gọi là Sonder: nhận ra rằng những người xung quanh bạn đang sống một cuộc sống sống động giống như chính bạn.

Sau Duelist Kingdom, Maximillion bắt đầu tìm kiếm cảm xúc, cảm giác đó. Bác sĩ tâm lý của ông ấy nói rằng việc Maximillion làm như vậy là tốt, vì nó cho phép ông ấy lấy lại sự đồng cảm đã mất sau cái chết của Cecelia. Để nhớ rằng con người là con người; họ không phải là những lá bài trao đổi có thể được gửi đi để thực hiện mệnh lệnh của ông rồi vào mộ rồi xào lại vào bộ bài khi không cần thiết. Họ tồn tại. Họ có những nỗi đau, phiền muộn và tổn thương riêng. Ông ấy đã quên điều đó trong đau buồn và nó đã khiến ông ấy phải trả giá đắt và suýt chút nữa lấy đi tất cả mọi thứ của ông ấy. Ông ấy đã mất đi những người bạn tốt, những người kinh hoàng trước hành động của ông ấy và rời đi thay vì chứng kiến con quái vật ông ấy trở thành. Những đứa con nuôi của ông ấy… ông ấy đã không nói chuyện với chúng quá lâu và vẫn đang cố gắng can đảm để làm điều đó. Nhân viên của ông ấy ấy sợ hãi, người mà trước đây họ coi như một người cha, một người bạn.

Maximillion thề sẽ tôn vinh ký ức của vợ mình nhưng sẽ không bao giờ quên lãng nữa, để khi cuối cùng họ được đoàn tụ, ông có thể nhìn thẳng vào mắt người vợ yêu quý mà không cúi đầu xấu hổ. Bởi vì bây giờ ông đã hiểu … điều Shadi cố gắng cho ông thấy không phải là ông có thể đưa Cecelia trở lại mà là cuộc sống là một món quà quý giá và cuối cùng, nếu sử dụng nó đúng đắn, bạn sẽ có được một cõi vĩnh hằng với những người bạn yêu thương. Ông sẽ gặp lại vợ ông… nhưng chỉ khi làm người tốt.

Tuy nhiên, việc ông ấy thích quan sát mọi người ko phải là việc kì lạ nhất. Không, điều kỳ lạ là hầu hết mọi người sẽ nghĩ nó hoàn toàn trái ngược với bản chất của ông ấy. Ông ấy biết tiếng tăm của mình, cần phải là tâm điểm chú ý ngay cả khi ko làm gì cả. . Rốt cuộc, ông ấy đã làm tất cả những gì có thể để xây dựng danh tiếng đó. Một số người thích đi săn bằng cách rình mò trong bụi rậm, tránh bị nhìn thấy; Maximillion đã học cách làm điều đó bằng cách ở giữa phòng với mọi ánh mắt nhìn vào mình. Thực ra, nó giống như một con tắc kè hoa… khoác lên mình những màu sắc kỳ quặc nhưng sau đó lại dùng chúng để che giấu khỏi những con mắt rình mò.

Chính tài năng bẩm sinh này đã cho phép ông nhận thấy Edwin Chaos đang cố gắng kìm nén sự bực bội ... còn Bruno hoàn toàn cáu tiết vì Edwin không thể hiện sự sợ hãi hay kinh hoàng gì.

"Bruno... đó là chút rắc rối trong quá khứ quay lại ám ảnh mình.'

Có điều gì đó bất ổn về người này. Tên nhóc hung bạo quá mức, dễ dàng thù hận, hoàn toàn không có chút gắn bó nào với mọi người, và cả một danh sách dài những vấn đề khác khiến Maximillion lắc đầu và tự hỏi làm sao lại từng thuê hắn làm việc trên đảo cơ chứ. Những người như Anh Em Paradox… họ cứng rắn và không ngại đấu trí, nhưng tất cả đều vì mục đích công việc. Ngay khi mọi thứ hoàn thành và họ có thể rời khỏi nhiệm vụ, họ trở thành những người bình thường, giống như bao người. Trong những ngày trước giải đấu, khi gặp gỡ những Eliminator, ông thấy họ cư xử với nhau rất thỏa mái đặc biệt như Renard và Brom Bones. Chỉ khi ông ra lệnh cho họ loại bỏ bớt người tham gia họ mới khoác lên mình dáng vẻ đáng sợ. Sau đó, ông biết mọi người trở về nhà, mặc áo phông và quần jean như những người bình thường khác và thư giãn.

Còn Bruno?

Bruno thì ko bao giờ dừng lại.

" Cậu biết tại sao ta lại tuyển mộ cậu ko?" Maximillion bất giác lên tiếng.

Bruno ngoái cổ nhìn Maximillion, ông chỉ thấy dáng vẻ của 1 kẻ kiêu ngạo trộn với sự điên loạn. Đây là điều mà mọi người không nhận ra, đôi khi những người vĩ đại CẦN sự điên cuồng. Sự điên cuồng cho phép họ phớt lờ tất cả những kẻ nói rằng an toàn là tuân theo những điều đã được thử nghiệm và đúng đắn, những điều quen thuộc. Sự điên rồ cho phép họ mơ những giấc mơ không thể. Sự điên rồ là cần thiết... nhưng giống như tất cả mọi thứ, nó cần phải ở đúng chỗ.

Tên nhóc lùn tịt này đã bị sự điên cuồng lấn át.

"Bất chấp việc liệu pháp hóa trị mà cậu cần khi còn nhỏ khiến tuyến yên của cậu ngừng hoạt động, cậu vẫn từ chối để nó đánh gục mình. Cậu kiên quyết tận dụng tối đa cuộc sống và không bao giờ để tình trạng của mình cản trở. Cậu phản ứng dữ dội với bất kỳ ai nói cậu khuyết tật hay thậm chí là 'khuyết năng' vì cậu cho rằng mình không khác gì người khác."

"Sai," Bruno cười nói điên loạn. "Ta biết ta khác biệt... ta giỏi hơn tất cả lũ các ngươi."

""Đó là lý do tại sao mày lại thua tao," Edwin lên tiếng, lắc đầu lười biếng, gần như ngân nga những từ đó. Bruno nhìn chằm chằm vào cậu ta vì điều đó nhưng Eddy-Boy chỉ đơn giản nhún vai vô tội.


Maximillion lên tiếng, thu hút sự chú ý của Bruno trở lại. "Nhưng hơn thế nữa... ta tôn trọng sự nhiệt huyết của cậu. Cậu không bao giờ chịu buông xuôi... và khi đó, ta vô cùng cần những người như vậy." Ông ấy nhắm mắt lại, thở dài. "Ngay cả trước khi Yugi-Boy đánh bại Kaiba Seto, ta đã biết những Eliminator mà ta thuê cần phải kiên quyết và có ý chí mạnh mẽ. Xét cho cùng, nếu họ thực sự giỏi hơn Kaiba-Boy, họ đã có thể đánh bại cậu ta rồi." Thằng nhóc gật đầu với điều đó, mặc dù chủ yếu là tự nhủ hơn bất cứ điều gì khác. "Ta chưa bao giờ mong đợi cậu đánh bại Kaiba... và ta cũng chưa bao giờ mong đợi cậu đánh bại Yugi. Nhưng ta cần cậu làm suy yếu họ."

"Và ta đã có thể làm được nếu như ngươi không cho tên Chaos can thiệp vào kế hoạch của ta!"

Nhưng Maximillion chỉ thở dài, cuối cùng mở mắt để có thể nhìn thẳng Bruno, kẻ được hắn thuê đứng ngượng nghịu phía sau, không biết làm gì. "Nhưng đó mới là vấn đề quan trọng, Bruno... Ta mừng vì đã can thiệp. Ta mừng vì đã ngăn cậu đẩy Edwin vào cạm bẫy chết chóc và ta còn mừng hơn nữa vì Edwin đã đánh bại cậu. Bởi vì giờ ta nhận ra bản thân mình sai... rằng sự cứng đầu không chịu buông bỏ mà ta nghĩ cậu có... đó chưa bao giờ thực sự là thứ cậu sở hữu. Cậu bị ám ảnh và sẵn sàng sử dụng bất kì thủ đoạn nào để giành chiến thắng."

"Và tại sao ta không nên làm vậy?" Bruno thét lên. "Ngươi có cố tình cản trở bản thân bằng cách vứt bỏ bài trên tay không? Ngươi sử dụng tất cả những gì ngươi có! Nếu đối thủ của ngươi ngu ngốc đến mức không hiểu luật chơi hoặc lao vào bãi mìn... tốt thôi, đó là lỗi của hắn."

Ông nhìn vào tên nhóc và thở dài. "Cậu có thể đạt được nhiều hơn thế nếu chấp nhận học từ những thất bại của mình và nắm lấy những khía cạnh tốt đẹp hơn."

Bruno tuyên bố, "Đó là điều những kẻ yếu đuối nói để bào chữa cho bản thân chúng." "Hãy nhìn ta này!" Hắn dang rộng hai tay. "Ta đã giăng bẫy được cả Maximillion Pegasus vĩ đại và tên ngu dốt Edwin Chaos!"

“Và cậu còn có gì nữa?” Ông gặng hỏi. Ông biết điều này dường như vô dụng nhưng vẫn muốn làm... ông rất muốn bù đắp cho những lỗi lầm mình đã gây ra và liệu ông có thể khiến Bruno thấy được sai lầm... " Lần cuối cùng, lần cuối cùng cậu gặp gia đình cậu là khi nào?"
— QUẢNG CÁO —


Dĩ nhiên ông biết câu trả lời: đã rất lâu rồi. Người đàn ông nhỏ bé trước mặt ông đã từ bỏ gia đình mình nhiều năm trước.... chủ yếu là vì họ đã đứng về phía nguyên đơn kiện Bruno vì hành vi hung hăng ngay trước một giải đấu bài.

"Bạn bè?" Ông tiếp tục nhấn giọng. "Bạn gái, bạn trai? Đồng nghiệp?" Maximillion lắc đầu buồn bã. "Bruno, cậu đẩy rất nhiều người ra xa. Cậu liên tục nhìn nhận họ như kẻ thù cần đánh bại hoặc những quân cờ để hy sinh trong trò chơi của mình. Đó không phải là cách sống lành mạnh... cậu phải hiểu điều đó."

"Những gì ta thấy," Bruno nói, miệng co giật như thể đang dồn nén tất cả cơn thịnh nộ của hắn vào đôi môi nhỏ bé. "là một kẻ hèn nhát đã đầu hàng chỉ vài khoảnh khắc trước khi có được chiến thắng trong tay và giờ đây muốn biện minh cho những thất bại của mình. Nhưng ... ta sẽ không làm điều đó!" Hắn chỉ tay về phía Edwin. "Chúng ta sẽ đấu bài! Và ta sẽ đánh bại ngươi! Và cả Pegasus!" Maximillion nhướng mày trước tuyên bố đó; kẻ bắt cóc của họ muốn đấu bài ... với ông sao? Điều đó thật thú vị, phải nói là như vậy. "Và khi ta đánh bại cả hai ngươii, ta sẽ được biết đến như Vua Trò Chơi mới!"

"Đồ ngu, tao không phải Vua Trò Chơi," Edwin mỉa mai. "Yugi Muto mới là người nắm giữ danh hiệu đó. Và ngay cả nếu tao có là đi nữa... thì cái danh hiệu ấy cũng chẳng có nghĩa lý gì, nó chỉ là thứ Pegasus tạo ra để thổi phồng giải đấu của ông ta mà thôi."

"Nói thế hơi quá đáng đấy," Pegasus lên tiếng, hơi bực bội vì lời nhận xét.


“Suỵt, đúng vậy,” Edwin nói, vẫy tay về phía Pegasus. “ Danh hiệu đó thật vô nghĩa nhưng tôi không trách ông vì ông đã lừa được Kaiba tin rằng nó thực sự cao quý và quay cậu ta như chong chóng, tôi thích điều đó." Cậu ta cười rồi chỉ tay về phía Bruno. "Còn mày, mày chẳng lấy được bất cứ thứ gì từ tao hết"

“Ta sẽ đánh bại ngươi,” Bruno tuyên bố, tiến lên trước.

" Nghe cho rõ đây, tao đéo rảnh chơi với mày. Tao giờ đưa Pegasus về lâu đài của ông ta rồi sau đó tìm bạn của tao, để mặc mày cho thằng Marik xử. Ngu lắm, mày nghĩ cái gì mà đi làm chó của Marik hả?"

" Ta cóc làm cho bố con thằng nào hết." Bruno ngắt lời. “Và a chắc chắn sẽ không làm việc cho một số-”

“Ta sẽ ngắt lời mày trước khi mày nói xong gì đó liên quan tới phân biệt chủng tộc. Thằng Marik là trùm tội phạm nhưng tao muốn xúc phạm nó qua tính cách, bộ tóc ngu học chứ ko phải chủng tộc, giới tính, khuynh hướng tình dục hoặc đặc điểm thể chất của hắn. Nếu hắn tôn thờ một vị thần khác với phần còn lại thì tao là ai để phán xét! Đó là lý do tại sao tao ko xỉ nhục chiều cao của mày, hiểu chưa?"

“Anh lịch sự một cách kỳ lạ đấy,” người đàn ông gốc Tây Ban Nha cao lớn lên tiếng từ phía sau Bruno.

“Tôi đang cố gắng trở thành một người tốt hơn,” Edwin nhún vai nói. “Tôi là một thằng khốn… nhưng đang cố gắng trở thành một thằng khốn lịch sự." Edwin cúi xuống nhìn Bruno. " Để chúng tao đi và chúng tao sẽ ko tố cáo mày. À tao còn có thể trả tiền chuộc bắt cóc nếu mày đồng ý ko lặp lại chuyện này này nữa… tất nhiên nếu mày vẫn cứng đầu-"

Maximillion cứng lại. Đã nhiều tháng kể từ khi ông mất đi con mắt ngàn năm, ông lại cảm thấy sức mạnh Ai Cập cổ đại xuất hiện lần nữa.

" Đừng trách tại sao nước biển lại mặn."

" Tao... phải tỏ ra sợ hãi chăng?" Bruno hỏi. " Mày đổi màu mắt, nói mấy tiếng đe dọa thì tao phải nghe lời của mày?"

" Sao cũng được, tao đéo quan tâm," Edwin trả lời. " Tao đi."

" Ngươi chỉ có thể rời đi nếu ta cho phép," Bruno tuyên bố, tiến đến đứng trước mặt Edwin, ngăn câu ta rời đi.

" Ờ, đéo." Edwin đáp lại với một tiếng hừ. "Vấn đề là... thực sự không có lý do gì để tao phải đấu với mày. Tao đã có đủ 6 thẻ định vị nên đáu với mày là vô nghĩa. Mày ko có gì mà tao muốn và tao cũng ko có hứng bảo vệ danh hiệu gì cả. Trên hết, tao với mày còn chẳng phải là kẻ thù ko đội trời chung hay bất cứ thứ gì tương tự thế. Mày có thể đã suy nghĩ miên man về tao kể từ khi tao đánh bại mày, nhưng tao? Tao đã bước tiếp. Đối với mày.. Ngày mày thua tao là ngày tệ nhất của cuộc đời. Đối với tao... đó chỉ là thứ Ba." Cậu ta nhún vai. "Tao ko nghĩ về mày hay quan tâm hay bất cứ gì tương tự như thế. Mày có thể chết ngay bây giờ và tao cũng cóc có chút thương cảm nào."

" Ngươi phải có," Bruno gào lên.

" Ờ, tao ko." Edwin phản hồi. "“Nếu tao có kẻ thù không đội trời chung thì đó là tên song sinh độc ác của tao từ một chiều không gian khác.” Cậu ta quay sang g Maximillion. “Nhân tiện, các chiều không gian khác là có tồn tại… làm ơn đừng có cố gắng bắt Cecellia từ 1 trong những chiều không gian đó, cô ấy ko phải là vợ của ông. Làm thế chúng ta sẽ chọc giận 1 Pegasus khác và tôi ko muốn dính dáng tới đa vũ trụ nữa. Tệ hơn, cô ấy có thể sẽ là kẻ xấu, giết ông và tôi phải dọn dẹp mới hỗn độn này."

" Được thôi," Maximillion cố gắng hiểu những gì Edwin nói.
— QUẢNG CÁO —

“Nhưng hãy bỏ qua tất cả những điều đó,” Edwin lắc đầu nói. “ Có muốn tao kể về những việc tao đã trải qua vào hôm nay ko? Chúng ta hãy xem xét từng mục một, từ ít khó chịu nhất đến nhiều nhất. Có một nữ ảo thuật gia điên khùng gọi tao là kẻ giả mạo trong khi tao còn chưa từn gặp ả ta hay bạn trai hôn mê của ả. Lại còn có tên tội phạm Ai Cập biết điều khiển tâm trí con người. Bạn gái tao có 1 nữ thần sống bên trong cô ấy, người khiến những câu chuyện về 'cô gái bám đuôi đáng sợ' phải xấu hổ và Weevil. Đúng vậy, thằng Weevil còn tệ hơn bạn gái nữ thần của tao, người mà tao khá chắc chắn rằng muốn chơi tao ngay giữa đường và buộc mọi người phải xem rồi vỗ tay khi cô ta đạt cực khoái."

________________________________

Selene đột nhiên nắm quyền kiểm soát Mai, cảm nhận được rằng Endymion của cô đã nảy ra một ý tưởng RẤT hay!

________________________________

“Vậy nên xin lỗi vì tao không hứng thú đánh bài với mày, Bruno Thế nên tao sẽ đi và quay lại trong khoảng 3 phút với Đội An ninh CCN, mang theo mệnh lệnh bắn giết. Bởi vì trong khi tao đang cố gắng trở thành một người tốt hơn thì tao cũng đã quá chán ngấy với cái trò nhảm nhí này rồi.”

“Ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi đi?” Bruno gầm gừ.

"Được thôi," Edwin nói, xoay cổ. "Vậy thì tao sẽ cho mày một trận. Pegasus, ông có thể tham gia cùng."

“Tôi chỉ đứng xem thôi,” Maximillion nói. “Tôi luôn có người lo việc đó.”

“Sally sao rồi? Thằng khốn đó có nhận được gói quà mà tôi gửi cho hắn trong tù không?”

Bruno trừng trừng nhìn Edwin. “Ta chán ngấy việc ngươi chế giễu ta! Ngươi sẽ-“

"Ê này! Anh bạn lính đánh thuê!" Edwin hét về phía người đứng sau. ""Giữ hắn lại trong khi tôi cho tên ngốc này một trận đòn. Tôi sẽ khiến nó đáng giá hơn nhiều! Gấp ba lần số tiền hắn trả cho anh!"

Nhưng người đàn ông thở dài. “Tôi không thể. Sobrita của tôi-“

“Mẹ kiếp!” Edwin nguyền rủa. “Tôi quên mất con bé!" Cậu ta buông tiếng thở dài khó chịu. " Và tao đoán nếu ko đánh bài với mày thì mày sẽ cho con bé nổ tung hay gì đó?"

“Hoặc… gì đó,” Bruno thản nhiên nói.

“Chết tiệt,” Edwin gầm gừ trước khi kích hoạt duel disc của bản thân. " Như mày mong muốn,-"

" Tính cả tôi vào nữa," Thằng nhóc này đã bắt cóc người tuyệt vời như tôi và tôi không thể để yên chuyện đó được. Tôi phải bảo vệ danh dự của mình.”

" Hoàn hảo," Bruno nói, bước ra khỏi căn phòng từng là xà lim của Maximillion và quay lại với 3 duel disc. ""Ta thực sự thích việc hạ gục hai kẻ thù cùng một lúc! Nó tiết kiệm được rất nhiều thời gian! Bruno và ta -"

“Khoan,” Edwin lên tiếng cắt ngang, “cái gã cao lớn ngu ngốc này cũng tên Bruno?”

" Tôi ko ngu ngốc," Người này nói.

“Đúng vậy, đúng vậy!" Tên thấp bé loạn trí nói.

Edwin và Maximillion nhìn nhau. "À… ừm… hai người có biệt danh nào hoặc thứ gì đó để cho đỡ nhầm lẫn ko?"

“Không hẳn,” Bruno cao lớn nói. "Mẹ tôi gọi tôi là Brunito.”
— QUẢNG CÁO —

“…Vậy thì Bruno lớn và Bruno lùn,” Edwin nói.

" Cái gì?" Tên Bruno tham gia Duelist Kingdom hét lên. " Ngươi ko-"

“Câm mồm, Bruno lùn!” Edwin nhếch mép cười. “Phân biệt quá dễ dàng luôn."

Bruno lùn trừng mắt nhìn trước khi môi hắn nhếch thành một nụ cười khoái trá. "Cứ nói những lời xỉ nhục rẻ rách cùng những câu nói đùa ngu ngốc của ngươi thoải mái đi. Nhưng giờ khi trận đấu bắt đầu, ta có một thông báo về luật lệ của trận đấu này: Ở đây chúng ta có một danh sách cấm đặc biệt... Endymion và Diabolos." Bruno bắt đầu cười khúc khích điên cuồng

Edwin với tay xuống thắt lưng. "Được thôi, nếu mày đã muốn chết sớm."

" Edwin, chờ chút đã." ” Maxamillion nói, ra hiệu cho cậu ta lùi lại cách xa hai Bruno. "Cậu tính sử dụng Kaiju?"

" À thì... sao ông biết?" Cậu ta hỏi, nhăn mặt.

" Đương nhiên," Maxamillion khẽ cười. " Tôi đã kiểm tra kĩ xem ai nhận được bộ bài nào... và tôi ko nhớ tôi sắp xếp bộ Kaiju cho cậu. Thật thú vị... khi máy tính lại bị lỗi." Và việc Edwin thú nhận về khả năng dịch chuyển tức thời, thì quá rõ ràng Eddy-Boy là thủ phạm khiến toàn bộ những bộ bài đó được ra mắt sớm. Nhưng hiện tại, ông thấy như vậy làm rất nhiều giải đấu trở nên thú vị hơn xưa. " Tôi khuyên cậu ko nên sử dụng bộ bài đó vào thời điểm này."

" Nhưng tôi còn bộ bài nào khác nữa đâu,"

“May mắn thay… tôi có,” Maximillion nói, lụm tay vào túi. “Tôi đến Battle City vì muốn tìm cậu. Không may, Bruno, tên lùn kia, đã tìm thấy tôi trước và giam tôi lại. Nhưng tôi vẫn có một thứ dành cho tất cả các cậu."

Và thế là ông ấy rút ra 1 bộ bài.

"Bốn mươi lá bài này được tạo ra dành riêng cho cậu, Edwin. Bộ bài đầu tiên tôi tạo sau khi được thả và nhận ra sai lầm của bản thân. Lời cảm ơn vì đã giúp tôi nhìn ra ánh sáng... Tôi cũng có thứ gì đó dành cho Yugi-Boy, đừng lo lắng. Nhưng riêng cậu, đây là món quà dành cho cậu."

Edwin cầm lấy bộ bài và bắt đầu xem xét nó, lông mày từ từ nhướn lên đến tận chân tóc. “Bộ bài này... nó là..."

" Cậu tự xưng là Ác quỷ hộ vệ… nhưng điều cậu cần nhớ là lũ quỷ chỉ là những thiên thần sa ngã. Và những gì đã sa ngã… cũng có thể trỗi dậy. Cậu xuất hiện trên hòn đảo của tôi như một vì sao băng, thay đổi tất cả… và vì điều đó tôi biết ơn. Vậy hãy đấu bài với bộ bài này, Edwin… và hãy nhớ rằng cho dù cậu nói nhiều về Ác Quỷ, Quỷ dữ và Ma thuật Hắc ám… cậu vẫn là một người tốt. Với một trái tim lương thiện.”

Edwin nuốt nước bọt.

“C-cảm ơn,” cậu ta thì thầm.

“Nhanh lên!” Bruno lùn phàn nàn.

"... Cùng nhau đá đít hắn nào."

“Rất sẵn lòng,” Maximillion nói, kích hoạt duel disc. " Ồ Kaiba-Boy… đây là một thiết bị quá đỗi đáng yêu. . Vậy… chúng ta hãy DUEL!"

"Biển Đông vạn dặm dang tay giữ

Đất Việt muôn năm vững trị bình."

Cơ hội nào cho chúng ta? Liệu có thêm những trận chiến lừng lẫy năm châu, trấn động địa cầu như cha ông đã từng làm? Một dân tộc anh hùng, kiên cường, bất khuất, chảy trong mình dòng máu Lạc Hồng, một dân tộc chiến đấu tới giọt máu cuối cùng không đầu hàng trước áp bức bóc lột, thiên niên sử mới của chúng ta bắt đầu với bộ truyện: Nam Thiên Chiến Hỏa